Nàng nghẹn một hơi ở cổ họng, không thở ra được, không nuốt xuống được, khiến bản thân bị sặc, mà còn là sặc chết đi sống lại, khuôn mặt kiều mỹ nghẹn đến mức đỏ bừng, mắt phượng trừng tên mặt lạnh đang ngồi bên kia.

Lâu Duẫn nhìn chằm chằm Liễu Ngân Tuyết, đột nhiên duỗi tay kéo vàng vào trong lòng.

Người hầu chung quanh thấy vậy, trợn tròn đôi mắt, rồi sau đó như là thấy phải thứ gì không nên thấy, đồng loạt quay người đi hướng khác, nơm nớp lo sợ, sợ Lâu Duẫn ném xuống hồ.

Trước mắt nhiều người như vậy bị Lâu Duẫn kéo vào trong lòng, Liễu Ngân Tuyết xấu hổ đỏ bừng mặt, nàng giận dữ đẩy Lâu Duẫn ra nhưng hắn không chút sứt mẻ, giữ chặt eo khiến nàng không thể động đậy.

"Lâu Duẫn, ngươi làm gì?" Liễu Ngân Tuyết xấu hổ và giận dữ muốn chết.

"Đương nhiên là ôm ngươi," đầu ngón tay Lâu Duẫn nhẹ nhàng lướt qua gò mà đang đỏ bừng vì xấu hổ của Liễu Ngân Tuyết, "Chẳng lẽ ta làm không đủ rõ ràng sao? Ngươi cũng thất to gan, dám gọi thẳng tên húy của ta."

"Nhưng ——" hắn âm cuối kéo đến thật dài, nhẹ nhàng cười: "Gọi cũng rất dễ nghe, ta đồng ý cho ngươi từ nay về sau có thể gọi thẳng tên ta, không cần giống đám tục tằng chi vật kia gọi ta là Thế tử."

Thật là thiên đại ban ân, Liễu Ngân Tuyết quả thực muốn nôn ra máu.

Liễu Ngân Tuyết chỉ có thể thuận theo: "Đa tạ Thế tử, xin hỏi Thế tử có thể buông ta ra không? Bên cạnh nhiều người đang nhìn, nếu truyền ra ngoài, sẽ tổn hại đến thanh danh của người."

Lâu Duẫn: "Ta mà cũng còn thanh danh à?"

Liễu Ngân Tuyết: "......"

Đúng, chút thanh danh cuối cùng, vị Thế tử này đúng là cũng chẳng có.

"Rốt cuộc phải làm sao Thế tử mới buông ta ra đây?" Liễu Ngân Tuyết tận lực khiến giọng mình nghe không chứa sự tức giận, tận lực ôn thanh tế ngữ thương lượng với Lâu Duẫn.

Lâu Duẫn: "Không muốn, ôm nữ nhân thật thoải mái, mềm mại, làm gối ôm rất tốt."

Liễu Ngân Tuyết chớp chớp mắt: "Thanh Sơn Viện của Thế tử có rất nhiều tiểu thiếp, đủ loại màu sắc hình dạng, nếu Thế tử cần gối ôm, chọn một trong chín là được, Thế tử có thể trở về ôm các nàng, ta còn có chuyện cần xử lý, buông ta ra được không?"

Lâu Duẫn cười: "Lời này nghe sao mà chua thế? Ngươi đang ghen sao?"

Ghen cái đầu nhà ngươi! Ta chính là nói lời thật lòng, ngươi điếc hay là nghe không hiểu?!

"Thế tử nói đùa, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, ta mà vì việc này mà sinh bất mãn, chẳng phải là người không hiểu quy củ ghen bóng ghen gió sao, đây chính là điều tối kỵ, ta nào dám?" Liễu Ngân Tuyết vừa nói chuyện vừa đem tay Lâu Duẫn đang giữ eo nàng gỡ ra, nhẹ nhàng xoay người, đứng lên, thoát khỏi vòng tay của Lâu Duẫn.

Thần sắc nàng khôi phục như thường, nhún chân hành lễ: "Ta còn có việc cần xử lý, mời Thế tử tự nhiên."

Lâu Duẫn nhìn bóng nàng rời đi, mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, thật thơm.

Mùi thơm không giống bất kỳ mùi túi thơm nào, chính là mùi thơm của cơ thể nàng, hương nữ nhi.

Liễu Ngân Tuyết trở lại Dẫn Yên Các, Lạc Nhạn đã hầu hạ Vương Tào Yến tắm rửa xong xuôi, thay xiêm y mới tinh cho nàng, Vương Tào Yến sắc mặt thập phần khó coi, cả khuôn mặt xụ xuống, như người khác thiếu tiền nàng.

Vương Tào Yến cũng coi như là người có quy củ, Lâu Duẫn nói nàng câu dẫn hắn, Liễu Ngân Tuyết không biết có nên tin không, nàng bỏ tại tạp niệm trong lòng, tiến lên áy náy nói: "Vương tỷ tỷ, thật không phải, lại làm tỷ chịu khổ."

Vương Tào Yến nghĩ đến vẻ mặt âm u của Lâu Duẫn, cả người rùng mình một cái.

Nàng nói: "Không cần nhiều lời, hôm nay ta không nên đến đây gặp muội."

Đây là đang oán trách nàng sao? Liên quan gì đến nàng? Đã biết Lâu Duẫn tính tình bất thường, còn tự muốn ở lại đó, chẳng phải chờ Lâu Duẫn đến khi dễ hay sao? Huống hồ, nếu nàng đã rời đi, Vương Tào Yến lưu lại vốn là không thích hợp, nàng còn chưa trách nàng nàng ta thì thôi?!

Liễu Ngân Tuyết thực bất đắc dĩ.

Vương Tào Yến đứng dậy đi ra ngoài, Liễu Ngân Tuyết đành phải đi tiễn nàng, một đường nhìn Vương Tào Yến xụ mặt rời đi, kiểu tình tỷ muội giả tạo này Liễu Ngân Tuyết cũng lười để trong lòng, xoay người trở về Vạn Phúc Viện.

Lý Văn Chương đã tới, đang nói chuyện với nhóm người lão thái thái trong Vạn Phúc Viện, Khinh Dung canh giữ ở cửa, Liễu Ngân Tuyết đi vào, liền thấy mặt mũi ai cũng ủ ê.

Hành lễ chào hỏi xong, Liễu Ngân Tuyết hỏi: "Ý cữu cữu thế nào ạ?"

Lý Văn Chương hốc mắt tràn đầy tơ máu, giọng nghẹn ngào, mới chậm rãi nói: "Ta đã thương nghị với Thái phó và phụ thân con, nhất trí quyết định tạm thời coi như chưa có gì phát sinh, quan sát tình hình đã."

Giống với ý nàng.

Cái chết của Lý An Hồng không vặn ngã được Thái tử, nếu vặn không ngã, lấy chuyện đó ra nói chính là gây tai họa cho Lý gia, tốt nhất là trước mắt quan sát thế cục trong triều, rồi tính tiếp.

Nếu không tìm được gì bất thường, Lý gia cũng chỉ có thể nuốt mối thù này xuống.

Con đường phía trước phức tạp, Liễu Ngân Tuyết chỉ hy vọng Trang Mi có thể ổn định, sau này vô luận dưới tình huống gì cũng không được để lộ ra.

Lý Văn Chương nói: "Ngân Tuyết, giờ con đã gả cho Thế tử Kỳ vương, có nhiều cơ hội tiếp xúc với Thái tử nhất, rốt cuộc chân tướng chuyện này là thế nào, cữu cữu mong con có thể dùng hết khả năng, giúp ta điều tra rõ ràng."

Lý Mạn muốn nói gì đó lại thôi.

Lão thái thái vẻ mặt lo lắng.

Liễu Ngân Tuyết dưới ánh mắt mong chờ của Lý Văn Chương nghiêm túc gật đầu nói: "Cữu cữu yên tâm, con sẽ dốc hết sức lực điều tra rõ chuyện này, biểu tỷ có thực sự bị người ta làm hại hay không còn chưa biết, cữu cữu với cữu mẫu tạm thời đừng nóng nảy."

Tiễn Lý Văn Chương với Trang Mi về, lão thái thái trầm mặt nói: "Sao con lại đáp ứng cữu cữu con giúp điều tra chân tướng? Chân tướng quan trọng không? Chẳng lẽ con muốn động đến Thái tử? Con đi tra chuyện này, chẳng phải là mạo hiểm cho chính con sao?"

Liễu Ngân Tuyết cũng biết trong chuyện này chắc chắn có nguy hiểm, nhưng Lý Văn Chương với Trang Mi xưa nay đều đối với nàng cực tốt, Lý An Hồng đã chết chính là biểu tỷ của nàng, lương tâm Liễu Ngân Tuyết không để cho nàng bỏ mặc chuyện này.

Nàng nói: "Tổ mẫu yên tâm, con sẽ không khiến mình gặp chuyên."

Lý Mạn hỏi: "Vương Tào Yến có sao không?"

"Dạ không sao, con đã tiễn về rồi." Liễu Ngân Tuyết trả lời.

Liễu Kỳ Sơn: "Lâu Duẫn thật sự ném Vương tiểu thư xuống hồ sao? Sao nó lại làm vậy?"

Liễu Triều Viễn: "Chắc là nhìn Vương tiểu thư kia không vừa mắt, nó tính tình bất thường, ai mà đoán được nó nghĩ gì, xem tính nết của nó, một kiếm giết luôn Vương Tào Yến, ta cũng không thấy kỳ quái."

Lời này không sai, Liễu Ngân Tuyết bỗng có chút xấu hổ.

Khi trở lại Dẫn Yên các, Lâu Duẫn đã về thư phòng đọc sách, điều khiến Liễu Ngân Tuyết không ngờ chính là Liễu Ngân Sinh cũng ở trong thư phòng, thấy nàng tiến vào, Liễu Ngân Sinh kêu: "Tỷ tỷ."

"Sao đệ lại ở đây?"Liễu Ngân Tuyết kỳ quái hỏi.

Liễu Ngân Sinh nho nhã lễ độ trả lời: "Đệ tới tìm tỷ tỷ, trên đường trùng hợp gặp Thế tử, liền đi cùng Thế tử đến đây, đệ đến tìm tỷ mượn sách, chính là quyển này."

Trên tay Liễu Ngân Sinh là một quyển tạp ký, nội dung khá thú vị, Liễu Ngân Tuyết nói: "Đệ cần sách gì thì cứ đến lấy là được, không cần thông báo với tỷ, nhưng đệ còn muốn mang về à?"

Liễu Ngân Sinh cười: "Đương nhiên rồi."

Lâu Duẫn đang ngồi phía trên nâng nâng lông mày: "Người vừa gọi ta là gì?"

"Thế tử."

"Thế tử." Liễu Ngân Sinh trả lời, không có rằng cách xưng hô này có vấn đề gì.

Lâu Duẫn mặt trầm xuống: "Ta là phu quân của tỷ tỷ ngươi, là Hoàng thượng tứ hôn, ngươi nói ngươi gọi ta là gì?"

Khi hắn trầm mặt xuống sẽ khiến người khác cảm thấy rất áp lực, giọng nói như một cỗ gió lạnh, vèo vèo thổi đến sống lưng người ta.

Liễu Ngân Tuyết kéo Liễu Ngân Sinh ra bảo hộ ở phía sau, mỉm cười nói: "Ngân Sinh vẫn còn là hài tử, Thế tử đừng so đo với nó."

Nhưng Liễu Ngân Sinh lại dường như không sợ bộ dáng của hắn, nói: "Theo quy củ, khi Thế tử gặp ta với tam muội phải cho chúng ta lễ gặp mặt, nhưng mà Thế tử không có, nếu đã như thế, Thế tử có đảm đương nổi tiếng "tỷ phu" của ta không?"

Lâu Duẫn không cao hứng: "Gọi ta là tỷ phu khiến ngươi thấy thiệt thòi?"

Liễu Ngân Sinh thập phần kiên trì: "Phải có lễ gặp mặt thì mới gọi tỷ phu được."

Lâu Duẫn: "......"

"Được, nói đi, ngươi muốn lễ gặp mặt gì?" Hắn đột nhiên câu môi cười cười, trong mắt hiện lên tà nịnh, "Ngươi có thể nói cho ta người ngươi ghét nhất, ta đi lấy đầu hắn xuống làm lễ gặp mặt cho ngươi mang về đá cầu."

Liễu Ngân Tuyết sợ Lâu Duẫn dọa chết đệ đệ, mặt khó chịu.

Liễu Ngân Sinh nói: "Thế tử nói đùa, ta không có hứng thú với đầu người khác, lần trước ta thấy bên hông Thế xử có một thanh nhuyễn kiếm, hay là Thế tử tặng nhuyễn kiếm đó cho ta làm lễ gặp mặt được không?"

Kiếm chính là "cần câu cơm" của một sát thủ, Lâu Duẫn sao có thể tặng ngươi.

Liễu Ngân Tuyết ngăn cản nói: "Đệ đệ còn nhỏ, muốn kiếm làm gì? Đừng có hồ nháo, thanh kiếm kia Thế tử luôn mang theo người, là bảo bối của Thế tử, sao có thể tặng cho đệ, hơn nữa tặng cho đệ rồi đệ cũng không biết dùng, chẳng phải là lãng phí bảo kiếm sao."

Liễu Ngân Sinh vẫn kiên trì: "Những cái khác đệ đều không cần, đệ chỉ muốn thanh kiếm bên hông Thế tử."

Thế chẳng phải đòi sao trên trời sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play