153.

Bùi Tử Minh ngồi trên giường Đồ Tiểu An, yên lặng nhìn cậu cầm tăm bông và cồn sát trùng nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên tay anh, còn khẽ thổi như đang dỗ trẻ con.

154.

Đồ Tiểu An băng bó cẩn thận cho Bùi Tử Minh rồi nhắc anh: "Lát nữa đi tắm anh cẩn thận đừng để dính nước".

Thấy Bùi Tử Minh không đáp, cậu khó hiểu ngẩng đầu lên. Người đàn ông vẫn luôn nhìn cậu từ từ lại gần, hôn nhẹ lên môi cậu.

Bùi Tử Minh lùi lại một khoảng, "Xin lỗi em".

Đồ Tiểu An mím môi, "Không sao đâu".

155.

Dáng vẻ băng bó vết thương quá đỗi dịu dàng, đáng yêu, thực sự không nhịn nổi. Đồ Tiểu An sau khi mất đi Bùi Lượng và Cún con chắc chắn rất khổ sở, trong lòng Bùi Tử Minh đau nhói.

Muốn hôn em ấy, nói với em ấy rằng tôi về rồi đây. Dù không hẳn là người thương cùng em đồng cam cộng khổ kia, nhưng tôi chắc chắn sẽ cố gắng sửa đổi bản thân. Giống như trước đây, yêu em hết lòng.

156.

"Sau này chúng ta có thể nuôi một chú cún khác", Bùi Tử Minh rụt rè ôm lấy Đồ Tiểu An vào lòng.

Đồ Tiểu An dịu ngoan dựa vào lòng anh, "Được".

157.

Bùi Tử Minh tự mình đến khu đồ uống pha cà phê, bất ngờ gặp một nhóm nhân viên, mọi người đều lịch sự chào anh. Chỉ có một người bạo dạn nhiệt tình lại yêu quý vỗ vai anh.

Bùi Tử Minh cười chào hỏi ông: "Chú Vương, lâu lắm mới gặp chú".

Người này là trợ lý Vương đã đi theo bố anh, Bùi Xương Đạt suốt 20 năm, dốc lòng dốc sức vì tập đoàn nhà họ Bùi suốt bao năm. Sau khi Bùi Xương Đạt nghỉ hưu thì điều ông đến một bộ phận nhàn hạ, ngày thường làm chút việc không tốn mấy công sức, cũng coi như chuyển sang trạng thái dưỡng lão được một nửa rồi.

Trợ lý Vương cười vui vẻ hỏi: "Sao hôm nay không để Tiểu Trần làm thế?".

"Anh ta đi làm việc khác giúp cháu rồi".

Trợ lý Vương gật gù, "Tiểu Trần đúng là nhân tài hiếm có mà. Hồi đó cháu bị thương chưa tỉnh, chú với bố cháu đã chọn cậu ta trong số những người xuất sắc nhất. Hơn 50 người, thi viết thi nói cậu ta đều đứng đầu... Cháu bảo cậu ta đi làm chuyện gì quan trọng đấy?".

Bùi Tử Minh nhìn sang hướng khác, "... Nhận hàng giao đến".

158.

Đúng lúc này, nhân tài Tiểu Trần đang cầm trà chiều của hôm nay chậm rãi đi đến phòng phiên dịch, đột nhiên hắt hơi một cái.

159.

"Tiểu Trần này ấy à, không phải lính mới đâu, trước đây cậu ta từng làm việc 5 năm ở công ty con khu Tình Vân, đúng là phí phạm". Trợ lý Vương cầm cốc trà cảm thán, "Có một cánh tay đắc lực như cậu ta giúp đỡ, chú với bố cháu cũng yên tâm".

Bùi Tử Minh nhấp một ngụm cà phê, "Công ty con khu Tình Vân trước đây đúng là không tốt lắm, hai năm nay đã dần chuyển biến rồi".

Vừa dứt lời thì có một người đi vào khu đồ uống. Chính là Đồ Tiểu An lén đến đây cho thêm sữa vào americano lạnh.

160.

"Hôm nay tự dưng muốn uống latte, ha, ha ha...". Đồ Tiểu An trước nay chưa bao giờ uống nổi cà phê đắng phát hiện hai người ở trong góc, tay cầm bình sữa ngại ngùng tìm cớ.

161.

Xong việc, Đồ Tiểu An theo lịch trình thường ngày mà lên tầng 30 tìm Bùi Tử Minh, cậu nhìn thấy chủ tịch Bùi đang ngồi trên ghế đầy suy tư.

Cậu bước đến, bạo dạn mà xoa đầu Bùi Tử Minh, "Anh đang nghĩ gì thế?".

Bùi Tử Minh nắm lấy cổ tay cậu, vô thức hôn xuống mu bàn tay. Sau đó anh hơi sững lại, "... Trước đây tôi cũng làm thế này nhỉ".

Đồ Tiểu An đỏ mặt gật đầu.

Hôn mu bàn tay trong khu bếp sau quán mì, đây chính là dấu chấm cho quá trình mập mờ, chồi non cho tình yêu của họ đó.

162.

Bùi Tử Minh cầm tay kéo cậu ngồi lên đùi mình, anh nhìn cậu, nói: "Xin lỗi, tôi chưa nhớ ra việc em không thích uống americano lạnh".

"Không sao đâu". Đồ Tiểu An lắc đầu, "Trước đây chúng ta dậy sớm nấu nước lèo chuẩn bị nguyên liệu, anh cũng pha cà phê cho em. Mới đầu là cà phê đen, cũng đắng chết đi được, y như thuốc bắc, em toàn bịt mũi uống".

"Vậy là sau đấy tôi học được cách cho thêm sữa à?".

"Không, sau đấy anh học được cách mua latte hòa tan".

163.

Bùi Tử Minh mặt mũi cứng ngắc cũng bị bản thân của trước đây chọc cười. Anh nhìn Đồ Tiểu An đầy nghiêm túc, "Giờ em nói hết với tôi em thích hay không thích ăn gì, Bùi Lượng biết cái gì thì tôi cũng muốn biết cái đó, không biết thì tôi cũng muốn biết".

"Được". Đồ Tiểu An cười nhìn anh gật đầu đồng ý. Sau đó cậu rút tay bị nắm chặt ra, ôm lấy mặt Bùi Tử Minh, tiến tới hôn nhẹ lên trán anh.

164.

Bùi Tử Minh được Đồ Tiểu An hôn đến đơ ra. Đây là lần đầu tiên Đồ Tiểu An chủ động.

Anh ngắc ngứ hỏi: "Sao em lại tự dưng hôn tôi".

Đồ Tiểu An khẽ vỗ mặt anh, cười đầy ngọt ngào, "Em càng ngày càng thích Bùi Tử Minh rồi".

165.

Dáng vẻ tự trách lại rụt rè quá đáng yêu. Giống như cún bự lông xù đang tủi thân vậy.

Xoa đầu, vuốt lông, rồi hôn một cái.

166.

Buổi tối, Đồ Tiểu An đang dựa vào đầu giường đọc sách cho dễ ngủ thì đột nhiên có người gõ cửa phòng cậu. Mở cửa ra thì thấy chủ tịch Bùi tắm rửa sạch sẽ tóc tai sấy khô đang cầm một đĩa bưởi bóc sẵn đứng ở cửa.

Bùi Tử Minh nói: "Hôm nay em bảo thích ăn bưởi, lúc nãy tôi đến cửa hàng hoa quả mua hai quả, bóc sẵn rồi đây".

167.

Đồ Tiểu An nhận lấy, nhìn cái đĩa đầy có ngọn mà trầm mặc, "Cảm ơn anh".

"Không có gì", Bùi Tử Minh mặt mày chất chứa dịu dàng, "Vậy tôi về phòng đây".

"Đợi đã", Đồ Tiểu An hô lên, gọi lại bóng dáng đang định rời đi.

Bùi Tử Minh quay lại, yên lặng đợi cậu nói tiếp.

168.

Đồ Tiểu An cúi đầu yên lặng thêm một lúc, cậu cắn môi, nói khẽ: "Hay tối nay anh sang đây đi".

Bùi Tử Minh chưa bắt nhịp kịp: "Hả?".

Đồ Tiểu An cúi đầu càng thấp, gương mặt nóng cháy. "Anh bóc nhiều quá, một mình em ăn không hết... Anh sang đây, ăn với em đi".

169.

Nửa hộp bao cao su Bùi Lượng để lại trong ngăn kéo đầu giường của Đồ Tiểu An bị Bùi Tử Minh dùng hết.

170.

Sự xa lạ vì mất trí nhớ mà xuất hiện giữa anh và Đồ Tiểu An, lúc này đây giống như rốt cuộc cũng nhờ lần thân mật quấn quýt này mà tan biến như mây khói.

171.

Vốn dĩ Bùi Tử Minh định làm một chính nhân quân tử, nằm xuống đắp chung chăn nói chuyện đầy trong sáng với Đồ Tiểu An mà thôi. Nhưng Đồ Tiểu An nằm trong chăn lại móc lấy ngón tay anh, một người ngầm ám chỉ, một người ngầm chấp nhận, anh hoang mang tột độ.

Cổ họng khẽ động, "Được chứ?".

Đồ Tiểu An giọng nhỏ như muỗi kêu, "Ưm".

"Tôi chắc chắn sẽ nhẹ nhàng".

"... Vâng".

"Vậy tôi bắt đầu nhé?".

"...".

Đồ Tiểu An chê anh nhiều lời, nóng nảy kéo anh lại gần, hôn từ cằm lên đến môi.

Người xưa hay nói môi mỏng bạc tình, nhưng Bùi Lượng, Bùi Tử Minh thì không.

172.

Bùi Tử Minh chống đỡ thân hình, cẩn thận lại cũng vô cùng nhẹ nhàng mà ôm lấy Đồ Tiểu An.

So với lần trước thì lần này Đồ Tiểu An càng thêm dịu ngoan, mềm mại. Bùi Tử Minh mất trí nhớ nên về mặt tâm lý không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, không sao kiềm chế nổi.

173.

Quá tốt đẹp. Hiện thực quá tốt đẹp.

Dù hiện giờ kí ức của anh vẫn là Bùi Tử Minh nhiều hơn, Bùi Lượng ít hơn chút, nhưng Đồ Tiểu An vẫn đồng ý gần gũi anh.

"Bùi Tử Minh...", Đồ Tiểu An lầm rầm khẽ gọi.

Người ở trên lập tức dựa sát xuống ôm cậu thật chặt, "Tôi đây... Lần này chúng ta sẽ không chia xa nữa".

174.

Sáng hôm sau, Đồ Tiểu An nhàn nhã thức dậy, phát hiện Bùi Tử Minh đang đỡ đầu nhìn cậu, ngón trỏ tay còn lại đang quét từ mắt đến mũi cậu, cảm giác ngưa ngứa.

Bùi Tử Minh rụt tay lại, "Hôm qua em bảo không thích quẩy nên hôm nay tôi đã mua bánh bao nhân thịt bò với nước đậu không đường". Anh nhấn mạnh nhân thịt bò và không đường, ngữ khí cùng thần thái đều mang vẻ tự hào.

Giờ anh đã biết hết thỏ con thích ăn gì rồi.

175.

Đồ Tiểu An vừa rửa mặt xong đi ra thì Bùi Tử Minh đã chạy đến.

"Anh làm gì đấy?", cả người cậu đau nhức, cố nín nhịn ôm lấy cổ Bùi Tử Minh.

Bùi Tử Minh cọ lên chóp mũi cậu, "Hôm qua em mệt rồi, đi lại ít thôi".

Đồ Tiểu An liếc anh một cái không hề có chút uy áp nào, "Em cũng đâu phải người giấy...".

Bùi Tử Minh nhìn cậu chằm chằm, trong mắt đều là sự vui vẻ, anh khẽ nói: "Em còn mềm hơn giấy nữa".

"Phiền quá đấy", Đồ Tiểu An lầm bầm vùi mặt vào cổ anh, không nói gì thêm nữa. Cậu lười đôi co với vị chủ tịch vừa khai trai hai lần này.

176.

Lúc đang ăn sáng, Bùi Tử Minh vô cùng mong chờ mà hỏi: "Vậy tôi đã được chuyển vào phòng em chưa?".

Đồ Tiểu An uống một ngụm nước đậu, "Biết rồi còn hỏi".

Bùi Tử Minh ngồi xuống ôm lấy vai cậu, "Vậy tôi lại là bạn trai em à?".

Đồ Tiểu An nghiêng đầu dựa vào lòng anh, "Biết rồi còn hỏi".

177.

Buổi chiều, trước khi tan làm thì Đồ Tiểu An nhận được tin nhắn wechat của Bùi Tử Minh. Anh bảo là có cuộc họp lớn, có lẽ sẽ kéo dài rất lâu nên bảo Tiểu Trần đưa cậu về trước, anh xong việc sẽ về với cậu ngay.

Đồ Tiểu An trả lời anh, trong lòng thì đã tính toán xong tối nay sẽ làm món ăn đêm nào cho Bùi Tử Minh.

178.

Trước khi cuộc họp bắt đầu, người phụ trách công ty con khu Tình Vân, trợ lý Mã, theo thói quen tìm đến văn phòng bàn bạc riêng với Bùi Tử Minh về tình hình phát triển cũng như vấn đề trước mắt của công ty con.

Công ty con khu Tình Vân trước giờ vẫn luôn ảm đạm, là công ty nằm dưới đáy trong tất cả các công ty con. Hai năm nay nhờ Bùi Tử Minh hết lòng quan tâm mới dần khởi sắc.

Chuyện công nói cũng nhiều rồi, hai người bắt đầu nói sang chuyện khác.

Bùi Tử Minh nhớ ra trước đây trợ lý Mã từng nhắc đến xuất thân của Tiểu Trần, "Tôi mới nghe được rằng Tiểu Trần trước đây từng làm việc 5 năm ở khu Tình Vân, khi đấy anh có tiếp xúc nhiều với anh ta không?".

Nghe đến tên Tiểu Trần, trợ lý Mã ngập ngừng một lúc.

179.

"Sếp Bùi à, anh không biết Tiểu Trần trước đây là thuộc hạ của anh Bùi Tử Tân à? Lúc đó phòng tài chính của công ty do anh Bùi Tử Tân quản lý, Tiểu Trần đã ở phòng tài chính suốt 5 năm không rời không bỏ".

Bước chân Bùi Tử Minh hơi khựng lại, "Trước đây anh ta làm việc cho Bùi Tử Tân?".

"Đúng vậy! Khi đó nguyên chủ tịch công khai thay anh tìm trợ lý, cậu ta có đăng ký tham gia, còn trúng tuyển nữa. Chúng tôi đều âm thầm khen anh rộng lượng đấy". Trợ lý Mã đè thấp giọng, "Còn chuyện này có lẽ anh không biết, Tiểu Trần với anh Bùi Tử Tân... từng bên nhau".

180.

Theo như lời trợ lý Mã nói, Tiểu Trần lúc trước là nhân viên xuất sắc của phòng tài chính dưới trướng Bùi Tử Tân. Anh ta xuất thân nghèo khó, đi làm không bao lâu thì mẹ đã bệnh nặng, nhà không trả nổi tiền làm phẫu thuật, chính Bùi Tử Tân đã giúp anh ta.

Năng lực của anh ta vô cùng xuất chúng, nhưng vì để được ở gần chăm sóc mẹ nên không hề rời khỏi khu Tình Vân rách nát. Qua hai năm, mẹ anh ta qua đời, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Bùi Tử Tân nên cũng không hề chịu đựng sự giày vò của bệnh tật là bao, ra đi rất thanh thản.

Sau đấy Tiểu Trần không ngừng thể hiện sự biết ơn với Bùi Tử Tân. Lúc đầu mọi người cho rằng anh ta chỉ đơn giản là báo đáp ân tình, sau này mới phát hiện ra là anh ta đang theo đuổi Bùi Tử Tân.

Lại sau đó nữa, hai người vui vẻ bên nhau, vui vẻ suốt ba năm. Mãi đến khi Bùi Tử Tân bị Bùi Xương Đạt trói lại tống vào bệnh viện tâm thần.

181.

Bùi Tử Minh nhíu mày thật chặt, chợt nhớ ra hôm nay Tiểu Trần nói muốn đến bệnh viện tâm thần thăm Bùi Tử Tân trước rồi quay lại đón Đồ Tiểu An tan làm, trong lòng chợt có cảm giác bất an không rõ ràng.

Đúng lúc này điện thoại của anh đột nhiên rung lên.

182.

"Chào anh Bùi, tôi là bác sĩ Ngô của bệnh viện tâm thần. Chúng tôi vừa phát hiện ra anh Bùi Tử Tân đã bỏ trốn ngay sau khi trợ lý Trần của anh đến thăm. Theo như máy quay an ninh ghi lại thì anh ta đã thay quần áo giả làm người đến thăm bệnh rồi bỏ trốn".

_____

*Còn một chương nữa là hết phần chính truyện rồi. Mới nhổ răng nên thấy chỗ nào dịch ngoo ci thì báo toi nhé =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play