1.
Một năm trước, Đồ Tiểu An đau thương tuyệt vọng đóng cửa quán mì ông mình để lại, làm phiên dịch viên chuyên nghiệp cho một công ty nước ngoài.
Công việc lên như diều gặp gió, bởi lẽ ông đã chu cấp cho cậu học lên thạc sĩ chuyên ngành phiên dịch tiếng Anh, thế nên cậu vừa có học lực, vừa có năng lực, vẻ ngoài lại ưa nhìn, đủ chống đỡ một phen. Đi dịch cho người ta, không một khách nước ngoài nào không khen ngợi.
2.
Vốn dĩ công việc rất thuận lợi, nhưng gần đây ông sếp đầu hói trong công ty cứ thả dê cậu suốt. Trong một lần công ty tụ tập, sau khi bị sờ đùi, Đồ Tiểu An cầm theo thư từ chức tát thẳng mặt lão sếp.
Đúng là đen đủi. Sao cậu không nhận ra lão lưu manh này sớm hơn nhỉ.
3.
Lần này Đồ Tiểu An gửi thẳng hồ sơ cho tập đoàn nhà họ Bùi đứng đầu trong giới. Có hai lý do:
Một, cậu đi làm một năm, có kinh nghiệm và tự tin.
Hai, bạn trai đã mất một năm của cậu họ Bùi. Cũng coi như quen thuộc.
4.
Công việc sáng chín chiều năm, thuê một căn hộ đơn, ngồi tàu điện đi làm, mười giờ lên giường đi ngủ.
Đừng thấy Đồ Tiểu An trong công việc tươi tỉnh, yêu đời, trong cuộc sống sinh hoạt lành mạnh. Mỗi đêm khuya cậu sẽ cuộn tròn trong chăn mà khóc nức nở.
Cậu nhớ ông, cũng nhớ bạn trai.
Mà cả hai đều đã mất rồi.
5.
Hai năm trước Đồ Tiểu An tốt nghiệp thạc sĩ, chẳng may ông bất ngờ qua đời, cậu bèn tiếp nhận đồ nghề của ông, mở quán bán mì. Giáo viên và bạn bè trong trường đều sửng sốt.
Quán mì Đồ Gia của ông có công thức bí mật, cả thế giới chỉ có Đồ Tiểu An biết. Mà cậu là cô nhi, được ông trao cho một gia đình, vậy nên không nỡ đóng cửa quán mì.
6.
Sơ yếu lý lịch, dịch thử, đánh giá của khách hàng, ba vòng Đồ Tiểu An đều đỗ, vậy nên dù tuổi đời còn trẻ, cậu đã được nhận vào phòng dịch thuật của tập đoàn nhà họ Bùi.
Cuộc sống mới lại bắt đầu.
7.
Trưởng phòng Đặng của phòng dịch thuật là một anh lớn hiền từ, đối xử với Đồ Tiểu An vô cùng tốt, chỉ là hơi lười.
"Tiểu An ơi, chạy lên văn phòng chủ tịch một chuyến hộ anh đi, vợ anh sai anh đi đón con tan học".
Đồ Tiểu An nhận lấy tài liệu dịch thuật giao dịch ngoại quốc, ngoan ngoãn gật đầu đáp.
Chỉ cần không sờ đùi thì đều là đồng nghiệp tốt.
8.
Văn phòng chủ tịch nằm ở tít cuối của tầng 30. Chủ tịch có thang máy riêng nên Đồ Tiểu An đi làm một tháng rồi vẫn chưa được diện kiến dung nhan của chủ tịch.
Giang hồ đồn rằng... thực ra là trưởng phòng Đặng kể, rằng sếp Bùi đẹp tựa Phan An*, có trí có dũng, trẻ tuổi tài năng. Chỉ là lạnh lùng xa cách, chẳng gần gũi ai, bất kể trai gái.
Hôm nay cậu phải đi xem vị thần tiên này mới được.
*Ngụ ý đẹp tựa thiên tiên, ngoài ra nhân vật Phan An trong lịch sử Trung Quốc còn là một người tài năng và nặng tình.
9.
Đồ Tiểu An lịch sự gõ mấy tiếng rồi cẩn thận mở cửa, cầm theo tài liệu nhẹ nhàng đi vào phòng.
Một người đang ngồi trên ghế chủ tịch, anh hơi cúi đầu, tập trung làm việc. Trên bàn có đặt biển chức danh, ghi tên "Bùi Tử Minh".
Quả đúng là đẹp tựa Phan An, có trí có dũng.
Tài liệu trong tay Đồ Tiểu An rơi xuống đất "bộp" một tiếng, không lịch sự chút nào.
10.
Bùi Tử Minh ngẩng đầu lên, hàng mày nhíu chặt, giọng nói lạnh lùng: "Có chuyện gì?".
Đôi mắt Đồ Tiểu An đỏ hoe, lời nói lẫn cơ thể đều run rẩy. Cậu khẽ gọi người đối diện: "Bùi Lượng? Anh chưa chết?".
11.
Đây chính là Bùi Lượng, người bạn trai đã mất một năm của cậu, có hóa thành tro cậu vẫn nhận ra.
Hai người cùng nhau thức khuya dậy sớm nấu mì một năm trời. Bùi Lượng chính là người thứ hai trên thế giới này biết được công thức nấu mì bí mật của ông, bởi anh là cháu dâu, là người một nhà.
Nói khiêm tốn thì từng hôn nhau nhiều đến thế, thân thể giao hòa nhiều đến thế, cả thể xác và linh hồn đã sớm hòa làm một.
12.
"Bùi Lượng gì cơ?". Vẻ mặt Bùi Tử Minh càng thêm khó chịu, "Tên của sếp cũng không nhớ. Để tài liệu đấy rồi ra ngoài đi".
Đồ Tiểu An nhào đến, tâm trạng kích động: "Bùi Lượng, anh quên em rồi à? Chúng ta... Anh là bạn trai em mà!".
Bùi Tử Minh nhìn bàn tay mình bị nắm chặt, và cả cậu trai ưa nhìn đang khóc nức nở trước mặt đây. Tiếp đó anh cầm điện thoại, gọi cho trợ lý.
"Tiểu Trần, có một nhân viên đầu óc không bình thường, phiền anh đến đưa cậu ta đi".
13.
Đồ Tiểu An bị Tiểu Trần và hai vệ sĩ kéo đi. Cậu vốn không cao đô gì, rất dễ xử lý.
Tay cậu mảnh khảnh, chân gầy yếu, eo cũng thon gọn. Trước đây những lúc ở trên giường, Bùi Lượng thích nhất là giữ eo cậu, bắt nạt không ngừng.
Trước khi bị kéo ra ngoài, Đồ Tiểu An còn gào khóc thảm thương, "Bùi Lượng, sao anh lại không cần em nữa? Là em đây mà!".
Bùi Tử Minh vẫn nhíu mày thật chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo cậu.
Cửa phòng làm việc được Tiểu Trần cúi người lễ phép đóng lại.
14.
Không nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Tử Minh nữa.
Bùi Lượng của cậu không còn nhớ cậu nữa rồi.
15.
Lần đầu Đồ Tiểu An gặp Bùi Lượng là một tháng sau khi cậu tiếp quản quán mì.
Tình huống lúc đó của cậu không hề ổn, một mình đến chợ thực phẩm nhập hàng, một mình chuẩn bị nước lèo, một mình nhào bột, thái sợi, một mình tiếp khách tính tiền.
Tối hôm đó trời đổ mưa rào, Bùi Lượng bị mưa tạt ướt như chuột lột, anh ghé vào tiệm mì trú mưa, gọi thêm một bát mì Dương Xuân.
Bùi Lượng khi đó cũng là dáng vẻ người sống chớ gần. Anh ăn một bát mì bình dân, nhưng phong thái không hề bình dân.
Ăn xong anh đặt đũa xuống, hỏi Đồ Tiểu An: "Anh mở cửa hàng một mình à?".
"Vâng".
"Tôi có thể ở lại làm công cho anh không?".
"... Được".
"Bao ăn bao ở được chứ?".
"... Ừ".
Câu chuyện của hai người đã bắt đầu như thế.
16.
Bùi Lượng nói anh xích mích với người nhà nên bỏ đi, không muốn về nữa.
Đồ Tiểu An sống trong ngôi nhà ngay đằng sau quán mì. Cậu dọn dẹp phòng của ông cho Bùi Lượng ở.
Hồi đầu Bùi Lượng thật sự không hòa nhập với nơi này một chút nào, anh giống như một quý công tử mười ngón tay chưa từng chạm nước.
Đồ Tiểu An cảm giác cậu chính là ông chủ khoan dung nhất thế giới này. Cậu kiên nhẫn chỉ bảo cho Bùi Lượng.
Phải cười với khách.
Lúc thối tiền không được vì ngại phiền mà 30 đưa luôn 50, một đồng cũng phải tính.
Phải tự thay bóng đèn, không cần gọi điện cho người khác, gọi cho ai đi nữa thì người ta cũng sẽ nói, tự thay đi.
17.
Dần dà Bùi Lượng cũng trở nên hòa nhập hơn, giống người trần hơn. Đồ Tiểu An rất tâm lý, chưa từng hỏi chuyện gia đình anh.
Hai người bên nhau từ mùa hè đến mùa đông.
Mùa đông năm ấy lạnh hơn hẳn, sợ Đồ Tiểu An người ngợm không chịu nổi, Bùi Lượng đều đi nhập hàng một mình. Dù anh cao lớn rắn rỏi, trẻ tuổi mạnh mẽ, nhưng một lần nọ tắm xong mặc ít đồ, lại gặp gió, thế là đổ bệnh.
Bùi Lượng sốt cao 40 độ, sốt đến mức phát run, Đồ Tiểu An chỉ đành ở chung phòng chăm sóc anh cả đêm.
Cậu dùng rượu trắng lau người cho anh, lau đến mức chào cờ luôn. Dù đều là đàn ông con trai cả, nhưng Đồ Tiểu An vẫn xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
18.
Hạ sốt rồi nhưng Đồ Tiểu An vẫn chưa yên tâm, nhìn Bùi Lượng bận rộn kiếm sống, sợ anh mệt rồi lại phát sốt lần nữa. Cậu luyện thành thói quen giơ tay sờ trán Bùi Lượng, rồi lại sờ trán mình, đảm bảo Bùi Lượng không sao hết.
Một lần nọ ở trong bếp, cậu vừa giơ tay sờ trán Bùi Lượng xong, còn chưa kịp tự sờ trán mình thì đã bị Bùi Lượng nắm lấy tay.
Gương mặt lạnh lùng không cảm xúc hôn một cái lên mu bàn tay cậu. Tiếp đó anh bưng mì, vén rèm mang ra cho khách.
Bỏ lại Đồ Tiểu An mặt mũi đỏ bừng vẫn phải tiếp tục nấu mì.
Tấm giấy ngăn cách cuối cùng đã bị chọc thủng.
19.
Trưởng phòng Đặng gọi điện thoại hỏi chuyện Đồ Tiểu An, "Tiểu Trần gọi cho anh, nghe bảo hôm nay cậu gây chuyện trong văn phòng chủ tịch à?".
Đồ Tiểu An ngồi ở chỗ làm việc của mình, rút giấy từ bịch giấy đã vơi một nửa, lau lau mũi, "Xin lỗi anh Đặng, tại sếp Bùi giống bạn trai cũ đã mất của em quá".
"Ôi chao, cậu bé đáng thương", trưởng phòng Đặng thật sự là một người siêu tốt, không hề thể hiện chút ý kiến gì với việc cậu là gay. "Anh biết rồi, sau này không để cậu đi nữa, lần này đều tại anh cả".
"Vâng ạ, cảm ơn anh", Đồ Tiểu An đáp, "Làm phiền đến anh rồi".
20.
Nhớ kỹ lại thì ngoại trừ cùng một gương mặt, tính cách, phong thái của Bùi Lượng đúng là giống hệt Bùi Tử Minh. Làm việc tỉ mỉ, ra tay lưu loát. Giống như sinh ra đã nên là một người có máu mặt.
Mà quả thật, anh đúng là một người có máu mặt.
21.
Hơn một năm trước, cậu và Bùi Lượng chọn ra một ngày đẹp trời, lái xe tải van chở hàng đi dã ngoại. Bùi Lượng nói từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ đến vùng làng quê, Đồ Tiểu An bèn dẫn bạn trai mình đi thăm thú.
Đồ Tiểu An từng hỏi Bùi Lượng bao giờ thì về nhà cũ của anh. Bùi Lượng đáp vốn chỉ định ra ngoài một thời gian rồi về, nhưng giờ anh quyết định sẽ ở lại bên cậu mãi mãi.
Mặt lạnh nói lời yêu thương, cảm giác thâm tình, chắc chắn hơn cả. Như một lời hứa hẹn sắt son.
Đồ Tiểu An tin.
Nhưng rồi bọn họ gặp tai nạn trên đường núi.
22.
Phanh xe và bánh lái đột nhiên mất kiểm soát, đâm thẳng vào sườn núi. Dù Bùi Lượng đã nhào đến bảo vệ Đồ Tiểu An thì cậu vẫn ngất đi. Đến khi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.
Đầu cậu đau như búa bổ. Nghe cậu bạn nối khố Tiêu Mộc đến chăm sóc mình kể lại rằng, sau đó xe tải van phát nổ, Bùi Lượng đẩy cậu ra ngoài, bản thân thì kẹt lại.
Toàn bộ chiếc xe chỉ còn lại bộ khung. Những thứ khác đều cháy thành tro, bị gió thổi bay đi hết.
23.
Đồ Tiểu An đến giờ vẫn còn đeo một miếng ngọc hình cá vàng, của Bùi Lượng tặng.
Bùi Lượng nói rằng đây là thứ mẹ anh chuẩn bị cho con dâu, anh đã đeo nó từ khi còn nhỏ, nếu gặp được người trong lòng thì sẽ tặng lại cho người đó.
Đồ Tiểu An được Bùi Lượng tặng miếng ngọc cá vàng có nghĩa là được anh coi như người trong lòng.
Nhưng Bùi Lượng não cá vàng quên mất cậu rồi.
Bùi Lượng đã trở thành Bùi Tử Minh rồi.
24.
Đồ Tiểu An suy nghĩ hồi lâu, cậu thấy đầu tiên hẳn phải là Bùi Tử Minh trở thành Bùi Lượng, sau đó mới quay lại là Bùi Tử Minh.
Như thể tất cả đều chưa từng xảy ra.
Trừ việc Đồ Tiểu An cậu mất đi bạn đời.
25.
Không kịp lên chuyến tàu cuối rồi, hôm nay đành phải bắt xe về vậy.
26.
Đồ Tiểu An gặp Bùi Tử Minh trong thang máy, chẳng hiểu sao hôm nay chủ tịch lại không dùng thang máy riêng.
Cậu nép mình trong một góc thang máy, muốn khóc, nhưng nín lại được.
Bùi Tử Minh đột nhiên quay lại nhìn cậu, "Cậu tên gì?".
"... Đồ Tiểu An".
"Ừ", Bùi Tử Minh vẫn làm mặt lạnh, bước thẳng ra ngoài không hề quay đầu lại.
27.
Đồ Tiểu An gặp ác mộng. Cậu mơ thấy xe tải van lao về phía sườn núi, Bùi Lượng nhào đến ôm chặt cậu trong lòng, bảo vệ đầu cậu, anh nói: "Thỏ con đừng sợ".
Tiếp đó là nỗi đau và hư không.
Sau khi hai người tỏ rõ lòng mình thì Bùi Lượng gọi cậu là thỏ con. Lúc làm việc gọi thỏ con, lúc hôn nhau gọi thỏ con, lúc nồng nhiệt gọi thỏ con.
Mà lúc chia xa, anh cũng gọi như vậy.
*Thỏ (兔) đọc là /tù/, còn bạn An họ Đồ (涂) đọc là /tú/.
28.
Đồ Tiểu An choàng tỉnh từ cơn mơ, cậu rời giường tự rót cho mình cốc nước.
Cậu tự an ủi bản thân, ít nhất thì Bùi Lượng vẫn còn sống.
Chẳng qua tình yêu của bọn họ đã chết rồi mà thôi, có gì đâu.
29.
Thầm nghĩ có gì đâu, nhưng cậu lại bắt đầu khóc nức nở.
_____
*Vừa cay vừa đắng như kiểm tra cuối kỳ mà chung nhóm với một đứa mà bản thân đã phát hiện ra có điềm từ lâu:)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT