Kình Hân tỉnh dậy, trước mắt mờ đục nhưng cô vẫn thấy rõ đây là một căn phòng rất rộng.
Hình như vì ảnh hưởng của thuốc nào đó, Kình Hân cảm thấy thị lực của mình bị giảm đi rất nhiều.
Lúc này cô vừa khẩn trương vừa lo lắng, mò đường trong bóng tối, đến khi đụng trúng một người mới dừng lại.
Cô sờ được vào ngực, đây là một người phụ nữ.
“Ngoan ngoãn đi, vài ngày này cô không thoát khỏi đây được đâu.”
Giọng nói người này thật nhẹ nhàng, nhưng sao cô nghe tiếng lại quen thuộc như thế?
Nếu người này không cố tình bẻ giọng, chắc chắn cô đã có thể nhận ra.
Không thể nói, Kình Hân cũng không hỏi được gì, vì căn bản cô có tốn sức ra hiệu, cô gái trước mặt cũng không hiểu.
“Bây giờ tôi sẽ dắt cô đi tới chỗ của Diệp Dĩnh Dư.”
Thấy Kình Hân lắc đầu lia lịa, cô gái kia nói tiếp:
“Bắt buộc phải đi.”
Kình Hân bị đem đi, tuy có giãy dụa vài lần thoát ra được, nhưng cô cuối cùng vẫn bị ném tới trước mặt Diệp Dĩnh Dư.
“Cô có vẻ vẫn còn sung sức nhỉ? Chậc nhìn cái khuôn mặt không toại nguyện kia của cô, chắc là bây giờ đang bất mãn lắm vì ngay cả đôi mắt cũng bị tôi che mất nhỉ?”
“Tôi quên mất cô không thể nói, chắc cô đang bức bối lắm.”
Kình Hân nghe anh ta nhạo báng mình, tức giận khua tay hất tất cả những thứ cô chạm tới, làm mọi thứ trong phòng rối loạn lên cả.
Diệp Dĩnh Dư ngồi xem cô làm loạn, im lặng không nói gì. Anh ta đi qua chỗ cô, còn khiêu khích thêm:
“Cứ đập hết mấy thứ mà cô muốn đi, nếu cô có thể đập đồ được nửa tháng.”
Kình Hân nghe vậy, sững lại một lúc.
Anh ta bắt cô tới đây còn muốn giữ nửa tháng?
Bỗng lúc này, Kình Hân đứng đực một chỗ, nhớ lại lời cảnh cáo của Ninh Thương Thần với mình.
Diệp Dĩnh Dư không phải người tốt.
…
“Cậu tới nhanh đấy.”
Ninh Thương Thần lao xồng xộc đến chỗ Diệp Dĩnh Dư, nắm cổ áo anh ta ngữ khí cực kỳ phẫn nộ:
“Kình Hân đâu?”
“Từ từ nào, lịch sự chút đi. Không ai đến tìm người lại dùng thái độ này đâu.” Diệp Dĩnh Dư cười mỉm, “Cô bé đó vẫn ổn, chỉ là có hơi cáu rồi đập phá đồ lung tung thôi.”
“Sao cậu dám động vào em ấy, còn muốn kéo em ấy vào chuyện này? Chẳng phải cậu thừa biết em ấy…”
“Ờ, em gái Kình Linh, cậu muốn nói vậy hả?”
“Biết rồi còn làm? Không nể mặt tôi thì cũng nên nể mặt người quá cố đi! Cậu có điên cũng đừng đánh chủ ý lên người em ấy!”
“...”
“Vì Kình Linh, nên bây giờ tôi mới để cô nhóc đó yên ổn đấy. Cậu thấy kết cục của kẻ chống đối tôi rồi đấy, “tàn phế” rồi.”
Anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này, thậm chí sẽ không bao giờ nghĩ như thế.
“Hừ cái tên khốn này, vậy mà vì một chút lợi ích của Ninh Thành đã khiến cậu quên mối thù diệt tộc rồi à. À không, chỉ có mình tôi bị diệt tộc thôi.”
Diệp Dĩnh Dư cười mỉa mai, đối với sự im lặng của Ninh Thương Thần, anh cũng coi như đã hiểu tâm ý của người bạn.
Chẳng qua cũng là câu.
“Chúng ta có lựa chọn khác nhau.”
Khác từ lâu rồi, khác từ lúc cái tên Ninh Thương Thần được sinh ra.
“Tiếc thật, vậy là tôi bắt buộc phải làm chuyện cầm thú với Kình Hân rồi.”
“Cậu định làm gì em ấy?”
“Làm chuyện gì cậu phải tự đoán được chứ.”
“Kình Linh mà biết cậu làm…”
Không để Ninh Thương Thần nghĩ quá xa, Diệp Dĩnh Dư lại nhảy vào họng anh nói thay:
“Khoan khoan, cậu không phải nghĩ tôi sẽ làm chuyện đồi bại kia đấy chứ? Tôi nói cho cậu biết, tôi yêu Kình Linh, cậu mới là kẻ đã yêu Kình Hân.”
“Chính vì cậu yêu Kình Linh tôi mới nói.”
Kình Hân giống chị mình như vậy, ngộ nhỡ Diệp Dĩnh Dư cố chấp nhận nhầm, muốn dùng cô em thay chị thì thế nào? Đến cả Ninh Thương Thần cũng đã có giây phút nhìn nhầm cô thành Kình Linh mà đối xử kia mà.
“Tôi nói, chính là vì Kình Linh là chị gái cô ta, tôi sẽ không đụng vào. Nhưng người khác thì tôi không chắc.”
“???”
“Cậu nghĩ tôi sẽ để yên cho cậu tùy ý ủng hộ cho Ninh Thành thật à?”
“Cậu muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì thì nửa tháng sau cậu khắc biết, trong thời gian đó đừng có giở trò với tôi, nếu không Kình Hân sẽ nếm đủ.” Diệp Dĩnh Dư lại nói, “Còn bây giờ cậu yên tâm, tôi sẽ bảo quản cô nhóc đó thật tốt, sau đó cậu tới nhận nhé?”
“Sao tôi phải tin cậu? Rõ ràng cậu từ đầu đã chẳng có ý tốt, tôi…”
Diệp Dĩnh Dư im lặng, quay đầu ra phía bức tường đằng sau, lạnh nhạt nói:
“Ra đây đi, đừng núp nữa.”
“Cậu nói với ai vậy?”
Ninh Thương Thần vốn chẳng thấy ai cả, tưởng anh ta đang đánh trống lảng, định nói tiếp thì người kia bước ra.
“Anh Thanh.”
Tiếng giọng quen thuộc, biệt danh thân mật từ lâu không còn nghe thấy, Ninh Thương Thần hướng ánh mắt về người phụ nữ đang chầm chậm đi tới.
“Kình Linh?”
Anh lắc đầu, nhìn lại một lần nữa, sau đó giáng thẳng vào mặt Diệp Dĩnh Dư một cú đấm. Ninh Thương Thần tức giận đến đỏ cả mặt.
“Mày làm đã gì với em ấy? Tại sao… Uyên Thư lại có bộ dạng này?”
Ngọc Uyên Thư chạy tới cản Ninh Thương Thần, đỡ Diệp Dĩnh Dư dậy, đồng thời nói:
“Anh Thanh anh nên về đi. Kình Hân là em gái em, tự nhiên em sẽ bảo vệ nó.”
“Uyên Thư anh…”
“Anh sẽ không cứu được ai hết, anh quá nhu nhược.”
Ninh Thương Thần bị nói như thế, nhất thời không nói được gì.
Ý Uyên Thư nói anh nhu nhược vì đã ngoan ngoãn làm việc dưới tay Ninh Thành không biết phản kháng sao? Nhu nhược chính là như thế?
“Còn em thì sao? Em mạnh mẽ đến mức vô cảm nên không cảm thấy đau đớn khi có kẻ biến em thành thế thân à? Kình Linh? Em xem mình bây giờ có khác nào biến thân thành cô ấy không?”
Diệp Dĩnh Dư nhìn bọn họ diễn tuồng, không chịu được liền hất tay rời đi.
Uyên Thư mím môi, quay đầu lại nói:
“Anh thì hiểu cái gì, anh căn bản chẳng hiểu gì cả.”
Sau khi hai người đó rời đi, Ninh Thương Thần ở lại một mình.
“Từ khi nào mọi chuyện lại trở thành thế này…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT