Ninh Thương Thần chưa biết gì, bây giờ anh mới tỉnh dậy. Nhìn thấy xung quanh không có người, anh bước vào trong nhà tắm rửa mặt
“Mình đổ đốn đến mức tàn tạ thế này à. Hôm qua… mình đã về nhà bằng cách nào nhỉ?”
Hôm qua có chuyện buồn, Ninh Thương Thần đã uống rượu không ít. Anh say khướt xong về nhà nói nhảm, đến giờ lại chẳng nhớ chuyện gì.
Suy nghĩ bù đầu, anh nhanh chóng tắm rửa cho mùi hôi rượu bớt đi, xong thì đi ra ngoài tìm Ninh Tín.
“Ông đâu rồi nhỉ?”
Không tìm thấy người, anh mới gọi điện cho ông ta.
“Alo, ông đang ở đâu thế?”
“Ông đang ngoài vườn hoa. Sao thế?”
Ninh Thương Thần ngó đầu xung quanh, “Kình Hân có ở chỗ ông không? Tôi lại không thấy.”
Vì đã cho người canh chừng bên ngoài, anh cho rằng cô chỉ đang loanh quanh đâu đó trong nhà hay ngoài vườn.
“Cháu thử vào trong phòng Dĩ Linh xem, lúc ông đi hình như có thấy con bé ôm chân Kình Hân, hai người họ ở với nhau nên ông mới ra vườn một lúc…”
“Không có, cháu đã tìm thử rồi.”
“Xung quanh nhà thì sao?”
“Không có.”
“Không thể nào, bọn họ chỉ có thể quanh quẩn ở trong nhà thôi, tôi dặn kĩ bảo vệ không cho Kình Hân ra ngoài rồi, nếu cô ấy có muốn trốn cũng không được vì bọn họ sẽ ngay lập tức báo cho chúng ta.”
“Ông có nhầm lẫn không? Cháu thật sự không thấy người, cả Dĩ Linh cũng không thấy nó ở đâu.”
Nghe đến cả Dĩ Linh cũng mất tích, Ninh Tín ngay lập tức vứt công cụ tỉa hoa của mình, gấp gáp trở lại biệt thự.
Vừa vào thấy Ninh Thương Thần, Ninh Tín hỏi ngay:
“Dĩ Linh cũng mất tích ư?”
Ninh Thương Thần đang gọi điện thoại gọi bảo vệ, anh ta nhíu máy, quay lại nhìn Ninh Tín:
“Bảo vệ nói sáng nay Dĩ Linh ta ngoài cùng với ông, chuyện này là thế nào?”
“Ông? Sao có thể, ông ở ngoài vườn hoa cả buổi để tỉa cây, thậm chí còn không ra đến cổng, làm sao gặp được bảo vệ mà bọn họ nói đã gặp ông chứ.”
Anh có dự cảm không lành, ngay lập tức gọi điện thoại lại cho bảo an.
“Các người mau lên đây, ngay bây giờ!”
Bọn họ lập tức chạy lên, đội trưởng của nhóm người bị đẩy lên trước, run sợ tiến vào trong phòng.
“Ông… Thưa ông chủ.”
Anh ta cúi đầu mặt mày xanh tím.
“Kình Hân đâu?”
“Dạ?”
“Trả lời.” Ninh Thương Thần nghiêm giọng.
“Chúng tôi ở ngoài vốn cũng không gặp cô ấy. Cho nên...” Anh chàng co rúm lại, đầu cũng không dám ngẩng.
Căn bản là bá khí của anh quá đáng sợ rồi!
“Cho nên?”
Anh chàng sợ hãi, cuối cùng lấy hết can đảm thốt ra ba chữ: “Không biết ạ!”
Ninh Thương Thần không nghe được câu trả lời thích đáng thì rất tức giận, anh không ngốc đến mức không nhận ra Kình Hân đã trốn ra rồi.
“Cậu cảm thấy có phải gần đây tôi đã quá dễ dãi với người dưới trướng rồi không? Lâu quá không động tay chân, các người lại thật sự cho rằng tôi ăn cỏ để bò đến đây à?”
Kẻ như anh đến nay không biết trải qua bao nhiêu chuyện, chưa từng mắc một sai phạm nào. Nhưng những kẻ bên dưới ngang nhiên lười biếng, để cho một người chạy ra ngoài còn không biết tung tích, đấy là sai phạm không được phép có.
“Tôi biết lỗi thưa ông chủ! Chút nữa, không, bây giờ tôi sẽ ngay lập tức cho người tìm Ngọc tiểu thư, nếu không tìm thấy, sẽ đem đầu đến tạ tội!”
“Tôi cho cậu mười lăm phút, đừng để tôi đợi quá lâu.”
“Ông ở lại quan sát đám lâu la này, cháu không chờ được sẽ chạy đi tìm trước.”
Anh với lấy chìa khóa xe lập tức chạy ra ngoài, còn đem theo cả thuốc được anh trai mình kê cho Kình Hân.
Cô bị bệnh có khi còn chưa kịp uống thuốc, Ninh Từ Siêu nói nếu uống không đúng bữa thì họng của Kình Hân sẽ đau rát vì tác dụng phụ của thuốc.
Ninh Thương Thần ngồi trên xe, chạy xe nhanh sau một hồi cân nhắc, anh sẽ đến bệnh viện trước. Khả năng cao cô sẽ chưa buông thù hận, chạy đến bệnh viện kiếm chuyện với Ninh Viễn?
Nhưng kết quả lại không phải, trái lại còn nghe được vài chuyện thú vị chỗ Ninh Viễn.
“Cái gì mà ảnh hưởng? Không phải các người nói có thể nối lại à?”
“Do mấy hôm trước anh cứ nhất quyết muốn vào nhà vệ sinh nam đang trong quá trình tu sửa, kết cục nhiễm trùng nặng, ảnh hưởng thận trong. Sau này e là đi lại khó khăn sẽ không thể vận động quá mạnh.”
“Cái gì? Ông không tin! Mau gọi Ninh Từ Siêu đến đây cho ông! Lũ phế vật các người muốn phá ông chứ gì?”
Ninh Thương Thần không lộ diện mà nghe lén, trọng điểm chính là câu “không thể vận động mạnh”, xem ra sau này tiền đồ của Ninh Viễn là thống nhất giới hắc đạo thay Ninh Thành đã tuyệt rồi. Một kẻ tàn phế như hắn, e là sau này cũng không thể ỷ sức mạnh để hiếp người nữa, cũng không còn bất kỳ sự ngạo mạn nào cho rằng ta đây không ai đánh lại.
Hắn không thể đánh nhau được nữa rồi!
Anh ngồi trên xe, cuộc gọi tới anh kết nối Bluetooth.
“Alo.”
“Ông chủ, tra ra tung tích của Ngọc tiểu thư rồi!”
“Nói.”
“Chiếc xe sáng nay cô ấy lái, đã một đường đi thẳng tới Thiên Thanh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT