Kình Hân ngồi trong một quán nước, trên bàn là một ly capuchino vẫn chưa được thưởng thức. Điện thoại đã nứt vỡ, Kình Hân vẫn miễn cưỡng sử dụng. Chốc chốc cô lại thở dài một cái.
Khi tới đây cô không đem theo thẻ ngân hàng, cũng không đem theo tiền…
Vì thế cô không thể nào mua một cái điện thoại mới được. Mà cả ly capuchino trước mặt cô cũng không trả nổi.
Lúc gọi đồ, cô đã quên mất bản thân đã không còn khả năng chi trả bất cứ thứ gì.
Bấy giờ người duy nhất cô có thể tìm để mượn tiền, chỉ có thể là Ngọc Uyên Thư.
Tay thoăn thoắt, Kình Hân đang soạn tin.
“Chị có thể tới gặp em không?”
“Bây giờ à… chị không tới được đâu.”
“Sao thế?”
“Đêm qua bị ba mẹ chị bắt được, họ cấm cửa rồi.”
“Này, chị không có nói tên em ra với bọn họ đâu đúng không?”
“Haha… yên tâm đi, chị biết phải giữ bí mật về chuyện em tới đây mà. Bọn họ không biết đến sự hiện diện của em đâu.”
“Vậy bao giờ chúng ta gặp nhau đây?”
“Ầy, không được rồi, mẹ chị đang vào. Chị phải tắt máy đây.”
Cuộc hội thoại kết thúc nửa chừng như thế, Kình Hân không thể ngay lập tức gặp mặt Uyên Thư, mà người có thể giúp cô bây giờ cũng không thể đến.
Sớm biết vậy, cô đã mang đầy túi tiền chứ không phải mang một thân không đến đây.
Ngồi thở dài được một lúc, điện thoại lại có cuộc gọi tới. Tên đặt trên danh bạ rất đơn giản, chỉ có một chữ H.
Kình Hân nhanh chóng gạt phím nghe.
“Alo, bà chị già của tôi về nước rồi đấy à?” Giọng oang oang, là của một thiếu niên.
“Không không, chị đừng có làm bừa, em hack nát điện thoại của chị đấy.”
“Giỏi hack đi thằng khứa đầu cọ, điện thoại chị không có tiền, cũng chẳng có gì cho mày phá đâu.”
Tuy là thách thức, nhưng cô cũng không khỏi muộn phiền.
“Hehe, biết đâu trong đó chị lại xem mấy web vớ vẩn…”
“Mày nói câu nữa chị sẽ tìm mày cắt lưỡi đấy.”
“Căng thế, đùa chút thôi mà.”
Đùa không vui, Kình Hân đã căng.
“Đùa khỉ gì, mày gọi chị có chuyện gì thế?”
“À, nghe bà Thư nói chị về nên hỏi thăm, không biết chị đang ở đâu.”
“Thành phố A.”
“Hiểu rồi.”
Mục đích của Kình Hân quá rõ ràng, chỉ cần người quen thân với cô một chút cũng có thể nhận ra ý định của cô, nhất là khi cô đặt chân đến thành phố A này. Người được gọi là Hàn này cũng không ngoại lệ.
“Chỉ thế thôi? Mày có tới giải cứu chị được không?”
“Tiếc quá, em đang ở thành phố B, mai em sẽ đến tìm chị.” Hàn khó hiểu, nhấn mạnh lại, “Nhưng mà giải cứu là thế nào?”
Kình Hân hơi ngại ngùng bộc bạch: “Khụ, chị không đem theo tiền, lỡ có gọi nước…”
“Á há há, bà chị già của tôi cũng có ngày này sao?”
“Thằng nhóc chết tiệt này!”
“Đùa chút thôi, em không đến được nhưng giúp được chị đấy.”
Kình Hân không còn tâm trí để tức giận với trò đùa kịch cỡm của Hàn nữa, hỏi lại:
“Mày giúp? Thế nào?”
“Chị nghĩ sao về một pha mất điện toàn thành phố? Lúc đó chị có chạy thì người ta cũng không thèm tính tiền của chị luôn haha!”
Một chuyện lớn như thế, qua miệng Hàn lại trở thành trò đùa. Giống như cậu ta muốn làm thì liền có thể làm ngay lập tức vậy.
“Thằng điên, mày bớt làm mấy trò ấy đi.”
“Đấy nhá, chính chị từ chối đấy. Em không có giúp chị nữa đâu.”
“Không, mày phải giúp chị.”
Hàn vẫn không từ bỏ ý định: “Ý là bây giờ em sẽ làm cho cả thành phố mất điện cho chị chạy đúng không?”
“Không phải chuyện đó thằng điên này.”
“Này cứ nói em điên nữa em không giúp nữa đâu.”
“Được rồi thằng đầu cọ, mày giúp chị chặn thông tin nhé. Chị không muốn có người tra ra thân phận của mình. Mày biết đấy, chị mày đến đây trong âm thầm và bí mật.”
Đấy là một vấn đề quan trọng cần xử lý, Kình Hân không muốn có kẻ như Diệp Dĩnh Dư biết đến mình. Nếu không phải Diệp Dĩnh Dư biết tên cô từ chỗ Uyên Thư thì chẳng phải hắn đã điều tra thân phận của cô hay sao?
“Thôi thôi, chuyện đó chị khỏi cần lo, từ lúc nhận được tin của bà Thư là em đã xử lý ổn thỏa rồi. Lúc em kiểm tra đã có kẻ muốn điều tra chị đấy, nhưng em đã kịp chặn hắn rồi.”
“Có kẻ đã điều tra chị?”
“Yên tâm, có em ở đây thì mấy con chó đánh hơi cũng bị tắc mũi thôi. Với lại tránh để nghi ngờ em đã tạo dựng cho chị một thân phận mới rồi. Có cần em gửi cho chị hồ sơ fake đó không?”
Hàn rất giỏi, thật sự là thế.
“Mày hành động nhanh thật, chị quen mày đúng là một lựa chọn sáng suốt.”
“Xời, bà chị già bây giờ mới biết tôi lợi hại thế à. Vậy để tôi giúp chị làm cả thành phố ấy mất điện nhá.”
“Thôi chị xin, chị thà chai mặt xin lỗi chủ quán chứ không thèm nhờ mày đâu!”
Kình Hân vội vã tắt máy, nói chuyện với Hàn làm cô phát tởn.
“Để ngày mai gặp nó xem sao. Có một số chuyện cần nhờ nó tra giúp…”
Tự nhiên ngồi được một lúc, không biết là do xấu hổ hay có điều gì lại khiến cô cảm thấy có chút hối hận.
“Hay là gọi lại cho nó nhỉ? Tự nhiên muốn mất điện toàn thành phố quá đi!”
Cụp.
Bóng tối hoàn toàn bao trùm.
Thế mà Hàn lại làm thật!
Nhưng Kình Hân lại băn khoăn rất lâu, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô lựa chọn chịu trách nhiệm thay vì dựa vào mánh khóe để trốn chạy.
Kình Hân thà nhận danh ăn không trả nổi chứ quyết không nhận danh ăn quỵt!
Điện rất nhanh được hồi lại, nếu Hàn can thiệp quá lâu thì rất nhanh sẽ bị sờ gáy.
Cô lấy hơi, gọi nhân viên ngay sau khi điện sáng lại.
“Bạn ơi!”
Bạn nhân viên thân thiện nhìn cô với ánh mắt rất nhiệt tình: “Dạ tổng chi phí của mình là hai dola ạ.”
“Ờm… xin lỗi nhưng mà…”
“Trả bằng thẻ của tôi.”
Ninh Thương Thần bỗng nhiên xuất hiện, Kình Hân có chút ngỡ ngàng nhưng cũng cảm thấy may mắn vì có người cứu cô rồi.
Nhân viên cầm lấy thẻ, quẹt thanh toán rồi sau đó đưa trả lại cho Ninh Thương Thần.
“Chúc quý khách có một ngày vui vẻ ạ!”
Ninh Thương Thần bất động, nhân viên cầm thẻ đưa ra không ai nhận cũng có chút gượng gạo.
Kình Hân miễn cưỡng phải nhận giúp anh.
“À vâng.”
Mọi chuyện ổn thỏa, Kình Hân nhẹ lòng hẳn. Cô thở phào lại khiến anh chú ý.
“Sao thế.”
“À không, sao chú lại ở đây thế?”
“Tôi đến tìm em.”
“À…”
“Mau lên xe đi, chúng ta phải về nhà rồi.”
“Còn thẻ của chú.”
“Cứ giữ lấy, thẻ của tôi cho phép em sử dụng. Tôi cũng không nghèo tới mức phải để người phụ nữ của tôi phải đi ăn quỵt đúng không?”
Anh nói ý, Kình Hân cũng nghe ra.
Cô ngượng chín mặt cúi đầu đi theo bóng lưng anh. Ra tới xe anh giúp cô mở cửa, sau đó anh cũng đi vòng mở cửa xe ngồi vào trong.
“Đi đi thôi.” Ninh Thương Thần từ tốn ra lệnh cho trợ lý Hạ.
Ngoài làm công ăn lương trên công ty, trợ lý Hạ còn kiêm làm tài xế riêng cho Ninh Thương Thần để… kiếm miếng cơm manh áo.
“Ờm tôi…”
“Điện thoại mới, tiện tay mua.”
Ninh Thương Thần vứt vào trong tay cô một hộp điện thoại còn chưa bóc seal.
Kình Hân ngỡ ngàng, sao anh biết cô đang cần một chiếc điện thoại mới chứ?
“Tiện tay có trùng hợp quá không? Điện thoại của tôi vừa mới hỏng đấy.”
“Ồ, trùng hợp đúng lúc thật đấy.”
Hạ Tiểu Can cười thầm: “Phải phải, chủ tịch nói đúng, rất là “trùng hợp” luôn!”
Kình Hân cảm giác bọn họ đang nói đến một chuyện gì đó, nhưng cô nghe lại chẳng hiểu bọn họ nói gì, nhất là nụ cười khó hiểu của trợ lý Hạ.
“Cô không biết đấy thôi, chủ tịch của tôi không tìm thấy cô thì lo sốt vó, cho người đi tìm cô khắp nơi luôn đấy. Tự nhiên gặp được tên Trương Hách hôm trước, hỏi nhẹ hắn vài câu thì hắn khai ra hết, nên chuyện điện thoại chỉ là “trùng hợp” thôi nha!”
Hạ Tiểu Can vừa nói hết câu, từ đằng sau Ninh Thương Thần không ngừng dùng chân dài đã ghế.
“Tôi nói cậu im đi nghe chưa!”
“Á á chủ tịch đừng đá nữa, tôi đang lái xe nguy hiểm lắm đó!”
“Phụt! Haha!" Kình Hân tự nhiên cười lớn thành tiếng.
“Em cười gì chứ?”
Cô mắt cong môi cũng cong, cười rất vui:
“Không có, chỉ là không ngờ chú lại có một mặt đáng yêu thế này.”
Ninh Thương Thần ho khan ngượng ngùng:
“Một bên gọi chú một bên gọi đáng yêu, lời của em mâu thuẫn quá đấy.”
“Nhưng mà đâu có sai, không phải chú rất đáng yêu sao?”
“Há há đáng yêu! Chủ tịch nhà chúng ta bị khen đáng yêu kìa.”
Hạ Tiểu Can cười không ngậm được mồm, anh cứ không ngừng trêu chọc, cuối cùng nhận lại là sự trút giận của Ninh Thương Thần vào cái ghế lái.
“Đã bảo cậu câm miệng cơ mà!”
“Chủ tịch tha mạng! Tôi không cố ý đâu!”
“Không cố ý con khỉ, ngày mai, à không, chút nữa cậu làm đơn nghỉ việc luôn đi.”
“Không! Đừng mà!”
…
Ngoài lề
Một ngày của Trương Hách!
Nửa đêm bị đuổi, ngồi ngoài ghế trong công viên, vừa tủi vừa bực.
“Không dám về nhà, ba mẹ bắt được mình chết chắc.”
Sáng ra gặp phải Kình Hân, bị tẩn một trận than oái:
“Nữ hiệp tha mạng! Đừng đánh nữa!”
Sau 30 phút, đang định trở về sau một ngày tồi tệ, Ôn Nhĩ lại tìm tới.
“Cậu dám đâm ông chủ của tôi một nhát à? Người đâu, đánh cho ta!”
Kình Hân chỉ đánh gãy tay đạp gãy chân, còn mất tên ác ôn này thì đập hắn bầm dập mặt.
Hận đời ngang trái, đang lang thang đến bệnh viện hắn lại đụng độ với một toán người mặc áo đen.
Trương Hách sợ quá, tự bỏ chạy gây chú ý nên bị bắt lại.
“Có thấy một cô gái cao tầm 1m77, khuôn…”
“Không biết không biết! Hôm nay tôi không gặp ai hết!”
“Hắn khả nghi quá đại ca.”
“Mình làm gì giờ đại ca?”
“Ừ, khả nghi thật. Đánh hắn bắt hắn khai đi!”
Đính chính lại, một ngày ăn đòn của Trương Hách!
Trương Hách xui như cuộc đợi chị Dậu vậy!
Xin hết:>>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT