Hạ Tiểu Can vừa mới đi được nửa tiếng, Ninh Thương Thần liền dùng nửa tiếng ấy để nằm gục trên bàn.
Anh không ngủ, chỉ là bị đơ ra một lúc.
Nghĩ về Kình Hân, anh lại gọi Hạ Tiểu Can vào.
“Ông chủ, có điều gì lại khiến anh băn khoăn thế?”
“Điều tra Kình Hân lại một lần nữa cho tôi.”
“Anh lại nghi ngờ cô ấy nữa à?”
“Tốt nhất cậu nên tìm ra thứ tôi muốn thấy đi
Kình Hân hơi bất ngờ khi nhân viên đưa đến chỗ cô bộ lễ phục kia.
“?”
“Đây là yêu cầu của ông chủ chúng tôi. Tiểu thư yên tâm rằng đây không phải đồ mất giá trị, ông chủ của tôi nói rằng đem đến cho cô.”
“Cho ư? Tôi có quen biết gì với ông chủ của cô à?”
“...”
“Thôi bỏ đi, tôi không muốn mất thời gian với cô, lấy thẻ này đi thanh toán toàn bộ những món đồ tôi đã chạm qua. Nhớ lấy, là tất cả những thứ tôi đã chạm qua!”
Kình Hân không biết đã chạm qua bao nhiêu thứ, bây giờ bảo rằng sẽ mua hết, quả thật có chút không đáng tin.
“Sợ tôi không có tiền à?” Kình Hân đưa thẻ cho cô nhân viên. Cô ta có hơi bất ngờ vì đây là thẻ siêu vip, chỉ có một người duy nhất sở hữu.
“Cô… cô là người của chủ tịch?”
“Tôi đợi cô thu dọn.”
Đám nhân viên rối rít cúi đầu xin lỗi, dù họ chưa hề làm ra hành động xúc phạm nào.
Kình Hân thoải mái quay đi, sau đó ngồi thẳng xuống cái ghế sofa. Khuôn mặt cũng giãn ra vui vẻ.
“Trả thù được cảm thấy cũng nhẹ nhõm hẳn.”
“Có trách thì trách hắn làm rơi cái này.”
Tấm thẻ kia trông thì có vẻ bình thường, nhưng lại là tấm thẻ vip nhất, chỉ duy nhất một người đang sở hữu đó chính là Ninh Thành.
“Phá phách gây rối như thế chắc cũng đủ lớn để đả động cho ai kia.”
Kình Hân khoa trương nửa ngày, cuối cùng chính là làm cho tên kia biết không nên tin mình. Bây giờ cô đang là người được Ninh Thành cài cắm vào, nếu Ninh Thương Thần quá tin tưởng cô mà lỡ miệng lộ ra thông tin nào đó, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến anh.
“Chẳng hiểu sao mình lại làm chuyện ngớ ngẩn này. Chắc là do lòng trắc ẩn nổi dậy…”
Cô làm ra chuyện này, đương nhiên cũng sẽ có nhiều rủi ro, Ninh Thành mưu mô như thế không chừng sẽ nhìn ra kế hoạch của cô. Nhưng cô có thể biện minh rằng bản thân mình không biết đó là thẻ của ông ta, đổ lỗi cho việc nhầm lẫn, sử dụng nhầm thẻ.
Như thế thì dù ông ta không tin cũng không thể nói gì.
“Tên ngốc, mong anh đừng có giống như ba mình, nếu không anh sẽ chết với tôi thật đấy!”
Kình Hân nghĩ về Ninh Thương Thần, bất chợt lại cười ngốc, cô nhớ lại lúc hắn nằm ngủ bên cạnh cô, ngoan như cún vậy, lúc đó cô thỏa thích vò đầu vuốt tóc hắn, hắn hơi nhíu mày nhưng cũng không có phản ứng chống cự.
“Chẳng biết anh ta bây giờ đang làm gì nhỉ?”
Ninh Thương Thần ngồi trầm tư trên bàn, nhìn thấy những sự thật được bày ra trước mắt lại không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
“Ông chủ… lần này thám tử tìm ra hoàn toàn khác biệt so với khi trước… đây liệu có phải do cô ta cố tình tiếp cận anh không?”
“Cậu muốn khuyên tôi tránh xa cô ấy ra à?”
Hạ Tiểu Can chậm rãi lắc đầu, “Không, tôi chỉ thấy cô ấy tuy trông rất khả nghi, nhưng lại không giống kẻ có ý đồ xấu. Chưa kể chuyện anh kéo cô ấy vào khách sạn… cũng không phải điều cô ta muốn tự làm là được.”
“Hôm đó làm gì có chuyện gì xảy ra.”
Ninh Thương Thần sao lại có thể chưa kiểm tra trước khi ngộ nhận một vấn đề được, hôm đó hơn ai hết anh hiểu rõ, bọn họ chẳng hề phát sinh quan hệ, càng không có chuyện anh ép buộc cô.
Chỉ là anh muốn bắt người này về ờ cùng với mình thôi.
“??? Vậy sao anh lại tạo ra cái hợp đồng kia?”
Vì sao ư? Một phần lý do cũng là do ánh mắt hứng thú khi đó Diệp Dĩnh Dư, nếu để cô ở ngoài thì không chừng sẽ bị tên điên ấy bắt nốt đi…
Chỉ là không ngờ vậy mà lại tạo điều kiện cho Ninh Thành lợi dụng cô.
Chuyện của cô với Ninh Thành, anh cũng biết hết cả rồi.
“Nếu thế…”
Bỗng Hạ Tiểu Can có điện thoại, Ninh Thương Thần không trả lời anh, chỉ nói:
“Nghe điện thoại trước đi rồi nói.”
Hạ Tiểu Can nhấc máy lên nghe, không có định ra ngoài còn bật loa to lên vì đây là quản lý đang quản lý cái khu vực trung tâm thời trang đó.
“Có chuyện gì thế tiểu Nguyệt?”
“Thẻ mà vị tiểu thư kia là thẻ siêu vip, trợ lý Hạ!”
“Có chuyện này cũng… à khoan, cô nói gì? Thẻ siêu vip có một cái duy nhất kia à?”
“Vâng, nên tôi có một chút e dè khi thanh toán. Tôi không biết làm thế nào nên mới gọi cho anh.”
“Nay khoan…” Hạ Tiểu Can chưa kịp nói hết, Ninh Thương Thần đã yêu câu được lấy điện thoại của anh.
Điện thoại vẫn còn tiếng: “Alo! Trợ lý hạ!”
“Là tôi, Ninh Thương Thần.”
“Ông… ông chủ?”
“Chưa thanh toán đúng không? Không cần thanh toán cho cô ấy, cứ đưa trả thẻ lại ếu cô ấy có hỏi hết bao nhiêu thì nói, không thì cứ để cô ấy nghĩ các cô thanh toán bằng cái thẻ đấy.”
“Vâng thưa ông chủ.”
Ninh Thương Thần ngắt máy, sau đó đưa trả điện thoại cho Hạ Tiểu Can.
“Sao anh lại làm vậy?”
“Cô ấy gợi ý cho tôi, tôi cũng nên tin cô ấy thuộc về phe mình. Nếu để bọn họ thanh toán bằng cái thẻ đó, để Ninh Thành phát giác thì cô ấy chết chắc. Tốt hơn hết nên thận trọng.”
Ninh Thương Thần lý trí nói, anh dường như cũng đã nhận ra ý đồ của Kình Hân rồi.
Anh mỉm cười nhìn đống tài liệu:
“Xem ra em gái của em cũng láu cá như em nhỉ? Kình Linh.”
Hạ Tiểu Can thấy Ninh Thương Thần cười ngốc, lại không nhịn được mà phì ra một tiếng.
“Cậu cười cái gì?”
“Không có không có, tôi tuyệt đối không có cười ông chủ đâu.”
“Cậu…”
Ninh Thương Thần xấu hổ vớ đại cuốn sách ném thẳng vào mặt của Hạ Tiểu Can.
“Còn cười nữa thì cậu no đòn đấy.”
“Ấy ấy, không đùa với anh nữa. Bây giờ nói chuyện chính đây. Đêm nay bữa dạ hội ở nhà họ Ngọc, anh có định đưa Kình Hân theo không?"
“Không.”
“Tôi tưởng chuyện bộ lễ phục…”
Ninh Thương Thần rũ mi, nghiêm túc nói:
“Em ấy không nên tới.”
“Vậy ai sẽ đi cùng anh?”
“Chắc chắn không phải cậu rồi!”
Hạ Tiểu Can cạn lời, nghe anh nói thế thì mất hứng đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT