Trời tối, Kình Hân quay lại nhà Ninh Thương Thần, không nói gì với ai hay có ý định nói, cô bước vào trong phòng ngủ rồi khóa trái cửa, không cho phép ai vào trong.
Hiện Ninh Thương Thần cũng không có ở nhà, chỉ có mỗi Ninh Tín ở lại để quản nhà cùng chăm sóc cho Dĩ Linh.
“Kình Hân, ăn gì đi đã.”
“...”
Cô không trả lời, nhưng ngay lập tức mở cửa hỏi:
“Ninh Thương Thần ở đâu? Tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”
“À… Cậu ấy đang đi công tác ở nước K. Tạm thời sẽ không trở về được.”
“Nước K?”
“Ừ, có chuyện gì sao?”
Kình Hân im lặng, cô giữ khuôn mặt thản nhiên đáp lại:
“Không có gì, tôi tưởng anh ta giận tôi nên không về nhà… Xem ra tôi nghĩ nhiều rồi.” Nói xong cô trực tiếp đóng cửa, không nói gì thêm.
Ninh Tín thở dài, ông đã nói dối cô, nhưng ông cũng không thể nói, anh vì bị thương nặng nên phải chuyển đến bệnh viện bên đó để chữa trị, tránh tai mắt của Ninh Thành…
Ninh Tín thầm lo lắng: “Mong cậu bên đó vẫn ổn.”
Ngay thời điểm đó tại đất nước K xinh đẹp, nơi mà những bông hồng không nở vào ban đêm và những tiếng gieo hò không phải nỗi đắn đo cho sự xuống cấp của xã hội.
Ninh Thương Thần vẫn còn thức, anh ngồi trên giường hướng ra bên ngoài cửa sổ. Một bầu không khí tĩnh lặng mà ngợp người, giữa trời là một mảnh trăng được chắp vá bởi không ít đám mây như làn khói độc hiểm. Khung cảnh trước mắt anh quả thật khiến người ta không thể nào an lòng.
Giữa gian phòng trắng xóa, ánh đèn sáng đến chói mắt đổ xuống người Ninh Thương Thần như một sự khẳng định sự có mặt của một bóng đen phía sau anh.
“Thôi đi nếu cậu muốn giả thần giả quỷ để dọa tôi giật mình.”
Ninh Thương Thần không hoàn toàn bị cảnh đêm nhấn chìm ý thức, anh quay đầu lại như một thói quen, trước mắt anh không phải một khung cảnh thần bí nào, nhưng nó lại khiến anh không khỏi e dè.
Sẽ có hay không nghi hoặc khi người trước mặt so với khi xưa đã thay đổi đến mức chóng mặt?
“Thôi nào anh bạn, ánh mắt kia của cậu lại hướng về phía tôi như thể tôi mới là kẻ thù của cậu vậy?”
Diệp Dĩnh Dư hạ mi mắt, toan bước đến trước mặt Ninh Thương Thần nhưng lại bị anh chặn lại bằng lời nói:
“Không, đứng đó đi.”
“Ôi nào những người bạn, ta không nên có khoảng cách chứ.”
“Tôi nói cậu đứng ở đó!” Ninh Thương Thần hét lớn.
Nhận được phản ứng kịch liệt của anh, Diệp Dĩnh Dư mới ngoan ngoãn đứng lại.
“Thôi nào anh họ của tôi. Anh nên hiểu rõ chuyện tôi có mặt ở đây là gì chứ?”
“Thừa Sênh để anh lên đây à?”
Sau khi đưa ra lời gợi ý, Diệp Dĩnh Dư lại giả vờ ngạc nhiên:
“Có vẻ như việc tôi kết được bạn mới không thể qua mắt được cậu nhỉ?”
Ninh Thương Thần giữ nguyên mi tâm, ánh mắt nhìn Diệp Dĩnh Dư trước mặt cũng không chút cảm tình nào.
“Tôi không muốn nói về những chuyện cậu định làm sắp tới.”
“Sao cơ, cậu định không tham gia à?”
“Con đường chúng ta hướng tới không giống nhau, từ đầu đã vậy.”
“Tiếc thật, nếu có cả cậu thì sẽ vui lắm.”
Diệp Dĩnh Dư bày ra bộ mặt tiếc nuối, khi đó Ninh Thương Thần lại chẳng chút dè chừng nào, trầm giọng đặt câu hỏi:
“Dạo gần đây tôi nghe một số thông tin thật quái đản…”
“Chắc nó không quái đản bằng vẻ mặt cậu khi này đâu haha!”
“Nghe nói cậu đang giữ người nào đó… Có thật không?”
Khóe môi Diệp Dĩnh Dư dần thu lại ý cười nhàn nhạt, hắn nhìn Ninh Thương Thần im lặng. Rõ ràng chỉ là nhìn, nhưng lại nồng nặc mùi cảnh cáo.
“Cậu không nên can thiệp nhiều thì hơn…”.
Truyện Đoản Văn“Tôi sẽ chẳng quan tâm nếu cậu thả em ấy ra nhỉ?”
“Ai cơ? Tôi chẳng hiểu cậu nói gì cả.”
“Một người bạn cũ hay là…”
Không để cái tên nào được Ninh Thương Thần gọi tên, Diệp Dĩnh Dư đã mất bình tĩnh hét lên ngăn chặn:
“Ninh Thương Thần, vậy đủ rồi. Tôi không mong nghe được tên ai đó từ miệng của cậu đâu?”
“Diệp Dĩnh Dư, cậu điên rồi.” Một lời cảm thán, một sự phát hiện làm con người ta phải tức giận.
Ninh Thương Thần không hề vui vẻ khi nhận ra sự việc nghiêm trọng này.
Diệp Dĩnh Dư xoay người, bóng người yên ả khẽ thu hẹp theo cử động cánh tay, anh ta khẽ vẫy cánh tay thay cho lời chào.
“Được rồi hướng đi không giống nhau thì không hiểu nhau được. Hẹn gặp cậu sau, mong cậu giữ sức khỏe tốt.”
Diệp Dĩnh Dư cứ vậy rời đi sau khi có một cuộc đối thoại chóng vánh với Ninh Thương Thần, anh ta ngồi trên xe, Ôn Nhĩ ngồi ghế lái không chờ được nhắc nhở:
“Ông chủ, thuốc lá không thích hợp.”
Ôn Nhĩ nhìn qua gương chiếu hậu đã thấy anh ta định hút thuốc, lo lắng nhắc nhở, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt phiền phức của Diệp Dĩnh Dư.
“Ngậm miệng lại và lái xe đi, đừng có lo chuyện bao đồng. Nếu không thứ tôi sẽ châm là ông đấy.”
“...”
Xe chạy đi, Ninh Thương Thần từ trên tầng nhìn xuống, hơn ai hết anh hiểu rõ chuyện sắp tới xảy ra sẽ rất nhanh thôi sẽ trở nên tồi tệ. Và Diệp Dĩnh Dư này, nhất định sẽ mang đến sóng gió rất lớn cho Ninh gia…
Nghĩ tới đây Ninh Thương Thần bắt đầu ho dữ dội không dừng được, đến khi lão trọc chạy tới ép anh uống thuốc anh để quên trên bàn, mới ngăn được tình trạng tồi tệ của anh.
“Cảm ơn cậu - Trị Nguyên, tôi ho như thể sẽ chết đi ngay sau đó vậy.”
“Không có gì. Nhưng Hạ Tiểu Can đâu? Tôi có nhớ cậu ta đã ở đây, sao cậu ta lại để anh với tình trạng thế này một mình?”
“Cậu ta đã đi điều tra một số chuyện giúp tôi rồi.” Thấy Trị Nguyên im lặng nhìn mình, Ninh Thương Thần nói tiếp, “Tôi không mong cậu thắc mắc, vì chuyện này có liên quan đến một số người trong quá khứ, liên quan đến tôi và cả Diệp Dĩnh Dư nữa.”
“Vậy được rồi, tôi cũng không nên tò mò quá nhiều…”
“Phải, tò mò không tốt, bởi tò mò khiến con người ta chết nhanh hơn mà.”
Khi này trong thư phòng, Kình Hân đã nhặt được một tấm ảnh rằng cả mình cũng không ngờ đến.
“Chị Uyên Thư?”