Sau khi đưa đứa nhỏ bị câm ấy giao cho đồn cảnh sát, thời gian thấm thoát trôi cũng đã tới buổi chiều.

Kình Hân nhớ rất rõ, hai kẻ khi đó cố bắt cô bé kia có một kẻ bị cụt ngón tay, một kẻ có sẹo ở dưới mắt.

Kẻ bị cụt tay và mặt bị sẹo không ít, nhưng những kẻ vô lại rác rưởi không ngại ra tay với trẻ em và lại có những điểm nhận dạng đó thì không thể sai được.

Bọn chúng chẳng phải mấy tên năm đó muốn bắt cô và Uyên Thư sao?

Khi nãy bọn họ còn vừa la vừa chạy, gọi cô là quỷ đòi mạng… phải chăng là đang nói đến người chị đã chết của cô - Kình Linh?

Bọn họ lo sợ như thế không ngoại trừ khả năng cũng có nhúng tay góp phần bức tử chị gái cô.

Một dấu hỏi chấm to đùng đặt giấu trong lòng, một tên mặt sẹo, một tên cụt tay, cô tìm thấy và theo dõi chúng, chúng lại đi vào cái quán bar rác rưởi kia.

Kình Hân đã nhìn thấy hết rồi!

“Đám rác rưởi này thật sự cũng chỉ hướng đến Thiên Thanh rồi.”

Mọi điểm khả nghi đều dồn về một chỗ, lần này thật sự Kình Hân phải vào trong tìm hiểu cho kỹ kẻ đang đứng sau cái quán bar này.

Kình Hân đứng trước quán bar, lưỡng lự không được bao lâu thì đi vào.

Chó canh cửa thấy cô đến, nhanh chóng chạy vào trong báo tin.

“Ông chủ, cô ta lại đến rồi.”

“Cô em gái của Kình Linh ấy à?” Diệp Dĩnh Dư vừa châm một điếu thuốc đã vội dập tắt.

“Vâng.” Ôn Nhĩ gập đầu 45 độ.

“Được rồi, giao cho ông nhiệm vụ xử lý hai tên cắn chủ kia, đừng để hai tên đó chết, hành hạ… à không, dạy dỗ bọn chúng cho đầy đủ.”

“Vâng, tôi sẽ ngay lập tức làm!”

Diệp Dĩnh Dư cầm trai nước hoa xịt một lớp.

“Phải sớm đến gặp em gái nhỏ thôi.”



Kình Hân bước vào trong quán bar, bên trong nhạc công nhảy, nhạc ầm ĩ, mùi rượu với thuốc lá cũng phảng phất mang tới cảm giác rất kích thích, rất khó đoán.

Lần trước tới cũng có mùi vị ấn tượng mạnh như thế, bảo sao mấy quán bar lại hút người, thì ra là do cảm giác mới lạ mà không đâu có được này.

Kình Hân đứng im, không biết làm gì cả.

Nơi này có vấn đề, nhưng cô lại không biết phải làm gì và bắt đầu từ đâu.

Bất lực thật khó chịu!

Diệp Dĩnh Dư từng bước đi tới, cuối cùng lại xuất hiện sau lưng cô. Hắn chạm vài vai cô gọi:

“Kình Hân.”

Giọng hắn mời chào, gọi được cô quay người thì liền nói:

“Chúng ta quả nhiên có duyên gặp lại.”

Kình Hân khó chịu hất vai, cười gượng:

“Haha.”

“Vậy thì như đã nói, em có thể cho tôi số điện thoại được rồi chứ? Hay là chưa mua điện thoại, nếu vậy thì tôi đã chuẩn bị cho em rồi.”

Lại là điện thoại, Kình Hân đã chán lắm rồi.

Chẳng nhẽ phương pháp tán gái của mấy ông chính là mua một cái điện thoại xịn để tặng cho phụ nữ sao?

Kể ra cũng hợp lý, một cái điện thoại bằng một quả thận cơ mà.

“Ể khoan khoan, thận á? Nghe thật kinh tởm.” Kình Hân thầm rợn rợn nổi da gà.

Xem ra liên tưởng của cô quá kinh dị rồi.

Nói như thế nhận hai cái điện thoại là cô nhận hai quả thận mất!

“Cho tôi xin kiếu, tôi không muốn lại nhận thêm điện thoại đâu!”

“Lại nhận sao.” Diệp Dĩnh Dư nói thầm.

“Vậy em có thể cho tôi số điện thoại chứ?”

“Không, tôi chưa đủ tuổi để hẹn hò đâu.” Kình Hân giơ tay hình dấu X.

“Nói đùa rồi, tôi muốn làm quen với em làm bạn bình thường thôi. Với lại, hai mươi tuổi hẳn là đủ tuổi rồi chứ?”

“Cái gì mà hai mươi, anh đang nói tôi già trước tuổi ấy hả?”

“Hả? Tôi đâu có ý đó.”

“Tôi mới mười bảy, anh nói tôi hai mươi, không phải ý nói tôi già thì là gì? Đáng ghét thật!”

Mấy tên này mắt mù hay sao mà cứ khăng khăng cho rằng cô đã hơn hai mươi tuổi vậy.

“Hả? Mười bảy ấy hả?”

Dáng vẻ bất ngờ của Diệp Dĩnh Dư khiến cô có hơi ngạc nhiên, không phải lần đó anh ta đã điều tra cô rồi sao?

“Ờ ờ.”

“Em gọi tôi là chú đi.”

“???”

“Tôi hơn em mười sáu tuổi!”

“Anh ba mươi ba tuổi ư?”

“Đúng rồi, tôi đã già lắm rồi!”

Kình Hân thầm cảm thán, tên đàn ông ở nhà kia mong cô không gọi hắn là chú, tên này hơn hắn ba tuổi lại mong hắn gọi là chú ư?

Cách biệt tuổi tác? Không thể, bọn họ chỉ chênh nhau ba tuổi thôi.

“Chúng ta không thân thiết đến thế.” Kình Hân không muốn lại tiếp tục dây dưa.

Diệp Dĩnh Dư không biết vì sao cực kì tiếc nuối, hắn thật sự tiếc vì cô không gọi hắn là chú ư.

“Đừng vô tình như thế chứ.”

Tên này quá khó đoán, Kình Hân không thể nhìn ra tâm tư của hắn.

“Tôi chỉ kết bạn với người tốt.”

“Tôi đâu có xấu xa như thế?”

“Anh cố ý tiếp cận tôi, tôi có quyền nghi ngờ chứ?”

“Vậy phải làm gì để em tin tôi?”

Kình Hân mím môi, phớt lờ câu hỏi của anh, sau đó lại nói:

“Anh ở đây, đã từng nghe đến Kình Linh chưa?”

Nhắc thẳng tên chị gái là một việc rất nguy hiểm, Kình Hân không chắc sau khi mình hỏi có thể an toàn rời khỏi hay không.

“Nghe quen lắm, có chút ấn tượng.”

“Ấn tượng thể nào?”

“Cô ấy rất đẹp, hình như đó là một kiều nữ khá nổi tiếng mấy năm trước thì phải.”

“Kiều… kiều nữ ư?”

Kiều nữ là một loại biệt danh cao cấp hơn của những kẻ dùng “vốn tự có” để kiếm tiền.

“Không biết cô có đang nhắc đến Kình Linh đó hay không thôi. Hình như năm đó cô ta cũng tầm tuổi cô thì phải.”

“Chị ấy… vậy những người anh em của chị ấy thì sao? Người chị ấy yêu thì sao? Anh có biết Dụ Dục Thanh không?”

Kình Hân vừa hỏi tới, sắc mặt của hắn ngay lập tức trở nên khó chịu.

Hắn hình như không muốn trả lời.

Cô lo lắng bản thân đã quá hấp tấp, hỏi những chuyện không nên hỏi rồi.

Một cánh tay đặt lên vai cô.

“Em đang làm gì ở đây thế?”

Kình Hân quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt tức giận của Ninh Thương Thần.

“Anh…” Kình Hân bất ngờ, nhưng cũng không bất ngờ lắm.

Chỉ cần cô còn giữ điện thoại thì việc anh ta tìm tới cũng không phải chuyện lạ.

Ninh Thương Thần kéo cô về phía sau, đứng trước cô đối mặt với Diệp Dĩnh Dư.

“Quá rồi đấy, đừng có động tới em ấy.”

Hắn mỉm cười, sau đó đáp trả ánh mắt của Kình Hân:

“Ai thì tôi không biết, nhưng Dụ Dục Thanh mấy năm trước tôi biết đã chết rồi.”

“Chết ư?”

Bàn tay cô bị siết chặt, Ninh Thương Thần có vẻ rất tức giận.

“Cậu muốn chết rồi đúng không? Diệp Dĩnh Dư?”

“Muốn tìm cớ để đánh nhau hửm? Mấy năm rồi không giao đấu, tôi tưởng cậu chết trong nhà họ Ninh rồi.”

“Diệp Dĩnh Dư!”

“Thôi thôi, hôm nay tôi không tiếp cậu, còn bây giờ thì buông tay em ấy ra đi. Cô ấy là khách của tôi.”

“Kình Hân là người phụ nữ của tôi!”

Ninh Thương Thần đang tức giận, không tránh khỏi việc ăn nói có phần quá khích.

Diệp Dĩnh Dư chỉ nghĩ tên này muốn giữ người, nên nói:

“Vậy tôi nói tôi là chồng của cô ấy.”

Hai tên đàn ông gây gổ, gây đến nỗi không nể mặt nhau, ánh mắt lại như muốn giết chết đối phương. Sát khí nồng nặc, mấy người không biết gì cũng bị hai người đó dọa cho khiếp sợ.

Kình Hân bị đặt ở giữa, tự nhiên lại hóa thành vật bị tranh giành.

“Mấy người có thôi…”

Lời chưa dứt, Ninh Thương Thần đã nắm lấy cổ cô, chiếm lấy miệng lưỡi, diễn cho người ta xem.

Nụ hôn bất ngờ, lần đầu trải nghiệm lại là do người đàn ông muốn khoe mẽ.

Kình Hân tự trọng cao, dứt khoát đẩy hắn ra, còn dồn lực tát anh ta một cái.

“Tôi không nên tin anh.”

Sau đó thì quay lưng chạy đi.

Ninh Thương Thần ê mặt đứng đó, Diệp Dĩnh Dư lại cười nhạo.

“Đáng đời lắm.”

“Đừng có giở trò với em ấy.”

“Chà, nhím nhỏ này cậu muốn ôm cũng không được đâu. Cẩn thận tiếp cận không được lại bị gai của cô ấy phi đầy người nhé. Bây giờ thì chạy theo cô ấy đi, tôi không định đuổi theo cô bé đó đâu.”

Chạy theo hứng thịnh nộ làm gì, ai làm người đó tự chịu, Diệp Dĩnh Dư cũng không phải kẻ chọc tức Kình Hân.

“Tôi nói rồi đấy, cô ấy không phải người cậu nên động tới đâu Diệp Dĩnh Dư. Cô ấy không có quan hệ với Kình Linh đâu!”

“Ồ, cậu muốn giành người với tôi hửm? Nhưng cậu nên nhớ, người phát hiện ra cô ấy đầu tiên là tôi. Với lại, có quan hệ hay không tôi tự biết được.”

Ninh Thương Thần quay người chạy theo Kình Hân, bỏ mặc mấy lời đó của Diệp Dĩnh Dư.



Tám năm trước.

Kình Linh: “Chú nhỏ, chú sẽ không để tôi bị bắt đi chứ?”

???: “Em là người tôi thương nhất, nên dù có chết tôi cũng sẽ không để bọn rác rưởi đó bắt em đi đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play