Chương 1
Dương Tư Mị là thành trì lớn nhất ở Nam Chiếu, được thống trị bởi quý tộc địa phương đã nhiều đời nay. Vào thời kỳ cường thịnh nhất của nhà Hán, sau khi Mộc thị thống nhất Lục Chiếu[1], quy thuận triều đình, Hoàng đế đã phong tộc trưởng của nhà họ Mộc làm Vân Nam Vương, ban thưởng con dấu vàng và lụa tím[2], đời đời cha truyền con nối. Đến đời Mộc Thành Tiết, ông cưới con gái nhà họ Thôi đất Thanh Hà tiếng tăm lừng lẫy, chỉ sau một năm đã hạ sinh một bé gái, được triều đình phong làm Quận chúa Ly Châu.
[1] Khởi đầu từ thế kỷ thứ bảy tại khu vực Nhĩ Hải, Vân Nam ngày nay từ sáu bộ lạc lớn (Mông Huề Chiếu, Việt Tích Chiếu, Lãng Khung Chiếu, Đằng Đạm Chiếu, Thi Lãng Chiếu và Mông Xá Chiếu), tự xưng là “Lục Chiếu”, “Chiếu” nghĩa là “tù trưởng”.
[2] Con dấu vàng và lụa tím là phục sức đại diện cho phẩm cấp.
Mười lăm năm thấm thoát trôi qua, Quận chúa Ly Châu càng lớn càng yêu kiều, nhưng nay Mộc Thành Tiết lại đang đau đầu vì cô con gái của mình.
Vào ngày hội tháng Ba truyền thống của Nam Chiếu, khi Quận chúa Ly Châu cưỡi ngựa ra phố thì tình cờ gặp một người đàn ông, cả hai vừa gặp đã thương, khó lòng chia lìa. Đợi đến khi Mộc Thành Tiết nhận được thư nhà báo tin, ngựa đã gần kề thành Kiếm Xuyên mà còn phải thúc roi quay lại, con gái đã khóc hết nước mắt, quyết không gả cho ai khác ngoài người nọ.
Mộc Thành Tiết sai người điều tra lai lịch của kẻ kia, hóa ra y chính là Ngu Bắc Huyền – Tiết độ sứ Hoài Tây nổi danh như cồn.
Hơn ba mươi năm trước, tuy triều đình giành thắng lợi trong trận đại loạn ở Trung Nguyên, nhưng cũng đồng thời chôn xuống rất nhiều mầm họa. Vì không thể thu phục quân đội dưới trướng một số bại tướng, triều đình phong họ làm Tiết độ sứ trấn thủ một phương, nổi danh nhất trong số đó là ba Tiết độ sứ Lư Long, Thành Đức và Ngụy Bác, tự xưng Hà Sóc tam trấn.
Từ đây, các thế lực Phiên trấn chia cắt lãnh thổ, người mạnh thì đoạt chừng mười châu[4], kẻ yếu cũng nuốt trọn ba, bốn châu, phe phái tranh chấp không ngừng, thỉnh thoảng lại nổi lên những cuộc bạo loạn đấu đá.
[3] Đơn vị hành chính thời Đường, tương đương với quận.
Quân Hoài Tây đóng bên bờ sông Hoài vốn không phải là một thế lực mạnh, mãi đến khi Ngu Bắc Huyền chiếm đoạt vị trí của nghĩa phụ, tiếp quản chức Tiết độ sứ Hoài Tây. Y thu nhận và giúp đỡ những kẻ lưu vong, xếp họ vào quân đội, những kẻ không quy thuận trong đất phiên đều phải chịu sự đàn áp đẫm máu. Khi dò xét các châu phủ[5], vì chiêu mộ hiền tài, y thậm chí còn không tiếc vung tiền mời thanh quan triều đình làm phụ tá.
[4] Đơn vị hành chính thời Đường.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, quân Hoài Tây vốn chỉ quản lý bốn châu mở rộng địa bàn thành bảy châu, có thể sánh ngang với Hà Sóc tam trấn .
Khi ấy, y còn chưa đến ba mươi tuổi.
Mộc Thành Tiết biết Ngu Bắc Huyền tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, ông chỉ không ngờ y lại dám nhăm nhe Nam Chiếu, nhúng chàm cô con gái rượu của mình, đương nhiên lửa giận ngút trời.
Giữa trưa, hai cha con lại tranh chấp vì chuyện này, Mộc Thành Tiết nổi nóng, cho Mộc Gia Nhu một cú bạt tai giáng trời. Tuy thường ngày ông có phần nghiêm khắc với con gái nhưng chưa bao giờ đánh con, tát con rồi, chính bản thân ông cũng lấy làm kinh hãi. Mộc Gia Nhu bị đánh khóc ngất tại chỗ, đến nay vẫn chưa tỉnh.
“Đại vương, phía ngoại trạch… nhất quyết mời ngài phải qua một chuyến ạ.” Tùy tùng đứng ngoài cửa khẽ bẩm báo.
Mộc Thành Tiết đang phiền lòng vì chuyện của con gái, xẵng giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Lúc trước ngài vắng nhà nên ngoại trạch không dám báo lại đây, vị nương tử kia đã sinh được một tiểu lang quân rồi ạ.” Tùy tùng cung kính đáp.
Mộc Thành Tiết chau mày, chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra ngoài.
***
Hậu trạch trong vương phủ được chia làm mấy sân, trong đó, khu nhà được trang hoàng vô cùng xinh đẹp ở phía Bắc là nơi ở của Vương phi Thôi thị.
Khi xuất giá, Thôi thị không chỉ mang theo của hồi môn phong phú mà còn dẫn theo rất nhiều thợ khéo tay, phủ Vân Nam Vương chính là kiệt tác đầy tâm huyết của họ. Đình đài lầu các, nước chảy dưới cầu, tinh tế phô bày sự xinh đẹp và thanh tú của khu vườn.
Tại nhà chính, tôi tớ yên lặng, ai làm việc nấy.
Ở phòng trong, Thôi thị ngồi bên mép giường cầm khăn lau mặt cho một người thiếu nữ, gương mặt đượm vẻ sầu lo. A Thường, bà vú hồi môn của bà khẽ an ủi: “Nương tử đừng sốt ruột, khi nào tiểu nương tử tỉnh thì ta lại tiếp tục khuyên.”
Thôi thị thở dài: “Tính tình Chiêu Chiêu vú cũng biết rồi đấy, nó mà đã quyết cái gì thì không ai có thể thay đổi được. Chẳng biết Ngu Bắc Huyền đã mê hoặc nó bằng cách nào, chúng ta căn bản không khuyên nổi. Giờ ta chỉ lo cho cọc hôn ước với Lý gia thôi.”
A Thường nhìn thoáng qua thiếu nữ nhắm nghiền hai mắt đang đắp chăn gấm ở trên giường, âm thầm lắc đầu. Tiểu nương tử bất mãn với hôn ước cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai.
Năm xưa, khi đến Bắc Trường An, Mộc Thành Tiết và Lý gia từng có tình cảm thâm hậu. Hai nhà ước định làm thông gia, chỉ chờ Mộc Gia Nhu tròn mười sáu là xuất giá.
Lý gia là một nhánh của Lý thị ở Triệu Quận, cùng Lý thị ở Lũng Tây, Thôi thị ở Bác Lăng, Thôi thị ở Thanh Hà, Lư thị ở Phạm Dương, Trịnh thị ở Huỳnh Dương, Vương thị ở Thái Nguyên được tụng xưng là năm họ bảy nhà, là những danh môn bậc nhất trong thế gia đại tộc.
Tuy thế lực của những sĩ tộc ấy đã dần suy yếu ở triều đại này, không còn khả năng hô mưa gọi gió như tiền triều, song họ vẫn nắm giữ một phần quyền thế và tài phú cực lớn của Trung Nguyên, áp đảo người thường.
Thôi thị biết gia phong của Lý gia rất nghiêm, nếu biết con dâu chưa vào cửa muốn bỏ nhà theo người đàn ông khác, hôn sự khó thành là chuyện nhỏ, hai nhà kết thù mới là chuyện lớn.
Thiếu nữ nằm trên giường bỗng nâng hai tay lên đè cổ, không ngừng giãy giụa, dường như đang thấy vô cùng khó chịu.
“Tiểu nương tử!” A Thường hô lên.
Thôi thị hoàn hồn, vội vàng vuốt ve tay con, dịu giọng dỗ nàng: “Chiêu Chiêu, mẹ ở đây, con đừng sợ.”
Theo tiếng vỗ về mềm mại của mẹ, thiếu nữ dần bình tĩnh lại.
Nàng hãy còn chưa biết, một sự thay đổi lớn cỡ nào đang đợi nàng.
***
Hai ngày sau.
Giữa trưa, trong hoa viên phía sau vương phủ có hai hàng vú già và tỳ nữ ăn vận rực rỡ đứng ngoài thủy đình.
Trên lan can ở trong đình nằm một người thiếu nữ. Nàng mặc áo lụa trắng điểm xuyết những vân mây, để lộ nửa cánh tay trần, phối với chiếc váy xếp ly thêu hoa tường vi màu ngọc bích, đi đôi giày thêu mây đẹp đẽ tinh xảo.
Trong hồ bát ngát lá sen, nước hồ trong veo thấy đáy, có mấy chú cá chép đầu đỏ đang nô đùa dưới tán sen. Một con chuồn chuồn lướt qua, đậu trên mặt nước yên ả, khiến đàn cá giật mình bơi tứ tán.
Khi vừa tỉnh lại, Mộc Gia Nhu cực kỳ khiếp sợ, không thể tin rằng mình chẳng những không chết mà còn trở lại năm mười lăm tuổi, người và việc xung quanh vẫn vẹn nguyên như trong ký ức. Tuy hai ngày nay nàng đã thoáng bình tĩnh lại nhưng trong thâm tâm thì đong đầy suy nghĩ.
Nàng sống lại ở thời điểm mới quen Ngu Bắc Huyền, đang chuẩn bị trốn nhà theo y. Nàng trao cho y chín năm tốt nhất của cuộc đời mình, những tưởng phu thê cùng chung hoạn nạn, tâm đầu ý hợp, mãi đến khi sắp mất mạng mới biết, hóa ra mình chỉ là một trò cười.
Tỉnh mộng kiếp trước, đầu óc vốn mù quáng vì tình cũng thức tỉnh.
Đời này, hoành đồ bá nghiệp mà y mưu cầu, Quận chúa Trường Bình mà y cưới, tất cả đều chẳng còn liên quan tới nàng nữa.
Tỳ nữ Ngọc Hồ vào đình, thấy Quận chúa vẫn ngồi ngẩn người thì vô cùng lo lắng. Rõ ràng đại phu đã đến khám, nói sức khỏe Quận chúa không còn gì đáng ngại, nhưng vì sao tính tình người lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?
Nàng buông mâm song ngư bạc, bước tới bên người Gia Nhu, dò hỏi: “Quận chúa, khoái mã đưa vải chín sớm từ Lĩnh Nam đến, người có muốn nếm thử không ạ?”
Gia Nhu quay đầu, trông thấy những quả vải căng mọng trong mâm, vỏ ngoài đỏ au, hẳn là mới hái chưa đến hai ngày.
Trái vải là vật quý ở phương Bắc, người có tiền chưa chắc đã mua được, chủ yếu là vì nó khó bảo quản, hái xuống bốn, năm ngày là sẽ hỏng ngay. Có điều ở phủ Vân Nam Vương, vải lại chẳng phải vật hiếm có gì.
“Cha còn chưa về à?”
Ngọc Hồ thưa vâng. Hai ngày trước, Mộc Thành Tiết có việc ra ngoài phủ, đến nay vẫn chưa về.
Nhìn bốn bề yên ắng, Ngọc Hồ cúi người nói nhỏ: “Quận chúa, bọc quần áo mà người sai nô tỳ sửa soạn đã được đặt ở trong phòng rồi. Nếu người muốn rời khỏi vương phủ, chi bằng nhân lúc Đại vương vắng nhà…”
Thái độ của Gia Nhu lại rất lạ, kiên quyết răn: “Em cất quần áo đi, từ nay về sau không được nhắc đến việc này nữa.”
Ngọc Hồ giật mình. Mấy hôm trước, Quận chúa còn sẵn sàng bỏ trốn cùng người kia bất cứ lúc nào, phân phó nàng ta sắp xếp bọc quần áo, sao đột nhiên lại đổi ý rồi?
“Tiểu nương tử!” A Thường vào đình nghỉ mát, bước chân tuy gấp nhưng vẫn đoan trang.
“Làm sao thế?” Gia Nhu ngước mắt hỏi.
A Thường lấy hơi rồi mới nói: “Đại vương về rồi ạ, còn dẫn theo mấy kẻ ở ngoại trạch, đang ở bên sân của nương tử.”
Ngoại trạch là chỉ thị thiếp Liễu thị của Mộc Thành Tiết và cô con gái Thuận Nương do thị sinh. Mấy năm nay, hai bên vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, chưa bao giờ chạm mặt.
A Thường mặt ủ mày chau nói tiếp: “Liễu thị sinh được con trai, nay ả ôm con trai đến cửa van lơn, ham danh ham phận tới mức bất chấp cả thân thể đang ở cữ, nương tử thiện tâm nên bằng lòng để bọn họ ở lại. Ai da, tức chết nô tỳ rồi, Đại vương làm thế chẳng phải sẽ khiến nương tử khó chịu sao?”
Thôi thị ở Thanh Hà là danh gia vọng tộc đã có tuổi đời mấy trăm năm, chỉ cần vung tay kêu gọi, sĩ thứ (kẻ sĩ và thứ dân) tất đáp. A Thường vào Thôi gia hầu hạ từ khi còn trẻ, ngạo khí hơn người của danh môn cũng thấm vào xương cốt phần nào, đương nhiên chướng mắt với loại thiếp thất ở ngoại trạch như Liễu thị.
“Vú đừng giận, chỉ là một thiếp thất nho nhỏ mà thôi, chẳng lẽ mẹ còn không xử lý được? Chúng ta đi xem đi.” Gia Nhu đứng đậy, rời khỏi đình trước nhất.
A Thường cố ý bước chậm lại, đưa mắt nhìn Ngọc Hồ: “Hai ngày này Quận chúa có gì lạ không?”
Ngọc Hồ khẽ đáp: “Vừa rồi nô tỳ thử dò hỏi, Quận chúa chẳng những thôi không trốn nữa mà còn cấm nô tỳ nhắc lại việc kia.”
A Thường không khỏi ngờ vực. Bà theo Thôi thị gả tới đây, tận mắt chứng kiến Gia Nhu trưởng thành nên hiểu rõ nàng cố chấp nhường nòa.
Hai ngày trước, lúc Gia Nhu vừa tỉnh thì lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nhào vào lòng Thôi thị khóc nấc lên. Về sau, nàng không còn quá giống “nàng” của khi xưa nữa.
Mời đại phu qua phủ chẩn bệnh cũng không phát hiện ra điều gì.
“Như thế là tốt nhất. Kia vốn chẳng phải chuyện vẻ vang, nếu truyền ra ngoài thì sẽ hủy hoại khuê danh của Quận chúa, sau này không ai được phép nhắc lại nữa. Cô gần gũi với Quận chúa nhất, hàng ngày nhớ chú ý săn sóc Quận chúa đấy.” A Thường dặn dò.
“Vâng, nô tỳ đã rõ.” Ngọc Hồ cung kính đáp.
<!--EndFragment-->