Cô có giá trị lợi dụng.
Bên kia chẳng một tiếng động.
Trong màn đêm mờ mịt, Đồng Tuyết Lục không cách nào nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu.
Chẳng qua có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng đoán được chắc chắn cậu đang nghiến răng nghiến lợi.
Đồng Tuyết Lục bình tĩnh nói: "Nếu như tôi đoán không nhầm, cậu bỏ học rồi làm việc ở xưởng là muốn tranh thủ bán hai cái công việc này đi trước khi người từ quê nhà ở Bắc Hòa lên đúng không?"
Lời này giống như sét đánh ngang tai!
Đồng Gia Minh "sột soạt" từ trên giường ngồi dậy, trợn to mắt nhìn cô: "Cô, rốt cuộc cô có mục đích gì?"
"Nếu tôi nói tôi không có mục đích gì cậu có tin không? Chẳng qua không cần cậu nói tôi cũng biết cậu không tin tôi, thật ra ngoài chuyện này, tôi còn biết việc cậu không thông báo việc này cho người quê Bắc Hòa, cậu nói xem lãnh đạo trong xưởng mà biết sẽ xử lý cậu như thế nào?"
Giọng nói Đồng Tuyết Lục mang một chút lười biếng, nhưng lời nói ra giống như lưỡi dao sắc bén vạch trần mọi toan tính của cậu mà chẳng hề nể nang gì.
Đồng Gia Minh ở bên cạnh siết chặt nắm tay: "Tôi mặc kệ cô có mục đích gì, nếu như cô dám nói ra ngoài, tôi. . . Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!"
Cậu hoảng sợ, lo lắng và luống cuống.
Chậc chậc, xem ra ông chủ tương lai vẫn còn quá non nớt.
Đồng Tuyết Lục ngồi dậy theo, thay đổi thái độ lầm lì lúc trước: "Chúng ta hợp tác đi."
Đồng Gia Minh không lên tiếng.
"Cậu biết đấy, với tuổi tác và thân phận cậu bây giờ trong xưởng căn bản không thể nào để cho cậu bán đi hai công việc này, cũng không thể nào giao tiền cấp dưỡng vào tay cậu. Nói cách khác dù cậu có suy tính như thế nào đi nữa cũng vô ích, mà bây giờ nửa tháng trôi qua, cậu cảm thấy cậu có thể trì hoãn với bên phía người ở quê Bắc Hòa được bao lâu nữa?"
Đồng Tuyết Lục dừng một chút rồi nói tiếp: "Chờ đến lúc người từ Bắc Hòa lên, không chỉ có công việc mà ngay cả tiền cấp dưỡng cũng không giữ được. Hơn nữa, đến lúc đó các cậu cũng sẽ bị đưa về quê Bắc Hòa, việc đi học là điều không thể. Nói không chừng ngay cả việc được ăn no cũng là cả một vấn đề đấy."
Trong màn đêm đen kịt, đôi mắt sắc bén của Đồng Gia Minh trợn lên nhìn cô, đôi môi bị cậu cắn đến trắng bệch.
Đồng Tuyết Lục tiếp tục tung ra mồi câu: "Nhưng nếu cậu hợp tác với tối, tôi không những có thể bảo đảm người ở Bắc Hòa không thể chiếm được chút lợi ích nào, mà còn có thể để cho ba người các cậu được ở lại thành phố Bắc Kinh tiếp tục học tập, không cần về quê đi nhặt phân heo."
"..."
Qua một lúc lâu, giọng nói cứng rắn từ đối diện truyền đến: "Cô muốn hợp tác như thế nào?"
"Rất đơn giản, cái nhà này sẽ do tôi làm chủ." Giọng nói Đồng Tuyết Lục trong trẻo mà mạnh mẽ: "Cậu không hoàn toàn tin tưởng tôi cũng không sao, ít nhất ở bên ngoài cậu không được phá hư chuyện của tôi."
Đồng Gia Minh nhíu mày: "Chỉ như vậy?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Như vậy thôi."
thịt cá ngày ngày cơ.
Tuy nhiên như đã nói cô phải nghĩ cách đổi nơi ở, nơi này thật sự không có chút riêng tư nào.
Đồng Gia Minh dường như như không nghe được lời của mọi người, yên lặng chà rửa thớt và nồi muỗng sạch sẽ sau đó bưng cháo khoai lang đỏ lên đi vào nhà.
Khu tập thể vẫn còn phảng phất mùi thơm còn sót lại, bọn họ chỉ cảm thấy bánh bột bắp trên tay càng trở nên khó nuốt hơn.
Sáng nay người Đồng gia được ăn uống thỏa thích một bữa.
Đồng Tuyết Lục ăn xong buông đũa xuống: "Hôm nay tôi sẽ qua bên kia để chuyển hộ khẩu sang đây, tôi sẽ đưa Miên Miên đi cùng."
Đồng Miên Miên nghe thấy tên mình, lập tức ngẩng đầu lên cười híp mắt nói: "Tốt quá, Miên Miên thích được ở bên chị."
Quỷ nịnh bợ!
Đồng Gia Tín liếc em gái một cái.
Ngay sau đó nghe Đồng Gia Minh "Ừ" một tiếng, gật đầu nói: "Được."
Cậu ta kinh ngạc đến mức đũa trong tay suýt chút nữa rơi trên bàn.
Anh hai bị làm sao vậy?
Anh hai, nếu như anh bị uy hiếp thì lập tức nháy mắt đi.
thoải mái ngoài dự đoán, không say xe chút nào.
Đồng Tuyết Lục không đi đến Tổng cục Hậu cần Đồng gia, mà đi thẳng đến Hội Liên hiệp Phụ nữ.
Ai ngờ đi tới khúc quanh, một bóng người như tên lửa xông đến chỗ cô.
Cô hoảng hồn, chỉ kịp đẩy Đồng Miên Miên ra, nhưng bản thân vì không né kịp bị...
Ầm! Rầm!
Mẹ nó, người nào đi đường không có mắt vậy?
Thời đại này mà vẫn còn dám kabedon người ta, có tin cô đến đồn công an tố cáo anh ta giở trò sàm sỡ không hả?
Đồng Tuyết Lục không đợi đối phương đứng vững lập tức đẩy người kia ra, sau đó hơi nhíu mày ngẩng đầu lên.
Nhưng không ngờ lại chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm.
Chủ nhân của ánh mắt kia có đường nét gương mặt đẹp như tạc, đẹp trai đến mức làm người khác không rời mắt được, đôi mắt phượng thon dài, quyến rũ đến mức làm tim người khác phải đập rộn lên.
Không chỉ có gương mặt đẹp mà vóc người cũng vô cùng hoàn mỹ.
Bờ vai rộng, eo thon, hai chân thon dài, dáng người này không hề thua kém người mẫu và minh tinh mà kiếp trước cô từng gặp.
Ái chà chà.
Trông đẹp như vậy, lúc đi đường có mắt hay không cũng không quan trọng.
Có gương mặt cùng dáng vóc thế này, đừng nói ép tường, ép giường cô cũng chịu nha ^o^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT