Hai ông lớn tương lai này cũng không phải đứa trẻ ba tuổi như Đồng Miên Miên, không thể lấy viên kẹo dỗ dành thì có thể dụ bọn họ được.
Đặc biệt là tên Đồng Gia Minh trắng đen lẫn lộn này, mới tưng đây tuổi đã biết mưu tính như thế, cậu không phải loại người có thể nói dăm ba câu là xuôi lòng.
Nhưng mà cô cũng không gấp gáp, chỉ cần là con người thì đều có nhược điểm, tìm ra nó thì có thể tiêu diệt được thôi.
Còn nữa, nếu như ngay cả hai đứa bé này cũng không giải quyết thì uổng cho cô làm trà xanh nhiều năm như vậy.
Đồng Miên Miên đang ngồi trên giường trong phòng, không biết cô bé tìm đâu ra một chiếc kìm cắt móng, đang tự cắt móng chân cho mình.
Cô bé giơ chân lên, đưa kéo về phía ngón chân, sau đó vô thức tránh đi như thể bàn chân cảm nhận được nguy hiểm.
Tay cô bé vội vàng đuổi theo, chân lại nhanh chóng tránh đi, cứ lặp đi lặp lại một hồi lâu như vậy mà tay vẫn không chạm được vào chân.
Đến cuối cùng, cô bé giống như đã quá mệt mỏi nên chỉ vào chân mình rồi dạy dỗ với giọng nói trẻ con: "Cậu không ngoan, cậu không ngoan như Miên Miên!"
Đồng Tuyết Lục nhịn không được bật cười.
Lúc nãy cô vừa bước vào đã thấy cô bé cầm đồ cắt móng tay thì lập tức hoảng hồn, không ngờ cái chân nhỏ của cô bé còn biết tự cứu mình.
Nghe thấy tiếng cười, Đồng Miên Miên lập tức ngẩng đầu nhìn sang, sau đó duỗi đôi tay mũm mĩm về phía cô: "Chị, ôm một cái."
Đồng Tuyết Lục đi qua ôm cô bé lên, sau đó tiện tay lấy đồ cắt móng tay đi: "Về sau không được nghịch kìm cắt móng tay một mình, rất nguy hiểm. Biết chưa?"
Đồng Miên Miên tựa đầu lên bả vai cô, vươn cánh tay ôm cổ của cô rồi nói: "Dạ, sau này Miên Miên sẽ không nghịch nữa."
Giọng sữa của cô bé vừa ngọt vừa mềm, ngoan tới mức chịu không được.
Trái tim của Đồng Tuyết Lục lại mềm nhũn ra, cô hôn lên lúm đồng tiền của cô bé một cái khiến Đồng Miên Miên cười khanh khách không ngừng.
Đúng lúc này, Đồng Gia Tín chạy vọt vào, vừa cướp lấy Đồng Miên Miên vừa mắng cô bé: "Đồng Miên Miên, em đúng là đồ ngốc. Chẳng phải anh đã bảo em không được nói chuyện với người lạ sao?"
Đồng Miên Miên bị giật nảy mình, đôi môi nhỏ mím lại rồi khẽ nức nở giải thích: "Chị không phải là người lạ."
Chị đã thắt tóc cho cô bé, mua kẹo cho cô bé ăn, còn hôn lên mặt của cô bé nữa. Cô bé thích người chị này.
Trước kia chị Đồng Chân Chân chỉ biết mắng cô bé đần, nhân lúc không có ai còn nhéo cô bé nữa, thật sự rất đau.
Cô ta còn không cho phép cô bé nói với ba mẹ. Cô bé cũng không thích người chị trước kia chút nào.
Đồng Gia Tín thấy em gái bênh vực đồng tuyết lục như thế thì tức giận nhéo má cô bé: "Cái đồ ngu ngốc nhà em! Ai là chị chứ, em gọi thân thiết như vậy làm gì? Coi chừng người ta đem bán em bây giờ!"
Đồng Miên Miên tủi thân tới mức hốc mắt đỏ bừng: "Miên Miên không phải đồ ngốc, chị sẽ không đem bán Miên Miên!"
Đồng Tuyết Lục thấy gương mặt của Đồng Miên Miên bị nhéo đỏ lên thì nhíu mày rồi lạnh giọng: "Miên Miên chỉ mới là đứa trẻ ba tuổi mà thôi. Con bé biết cái gì chứ? Có gì thì cậu cứ nhắm vào tôi này!"
Hừ, nhắm vào cô thì nhắm vào cô, ai sợ ai chứ!
Đồng Gia Tín đang hăm hở muốn tấn công thì lại bị tiếng hét của Đồng Gia Minh ngăn lại: "Gia Tín, em câm miệng cho anh."
Nói xong, cậu ôm lấy Đồng Miên Miên rồi dịu dàng vỗ vỗ sau lưng cô bé.
Đồng Miên Miên vùi đầu trong lòng Đồng Gia Minh, nói bằng giọng sữa vô cùng tủi thân: "Anh hai, chị không phải là người xấu, chị đã mua kẹo cho em ăn."
Cô bé móc móc viên kẹo sữa trong túi ra, cố gắng nhét vào miệng anh mình.
Đây là kẹo chị cho cô bé, cô bé chỉ ăn một viên, còn hai viên khác thì không nỡ ăn mà muốn giữ lại cho hai người anh trai.
Nhưng vừa rồi anh ba lại mắng cô bé và chị nên cô bé không muốn cho cậu ta ăn nữa.
Đồng Gia Minh né sang một bên: "Anh hai không ăn, em ăn đi."
Không biết là do đồ ăn quá thơm hay do ánh đèn quá ấm cúng, Đồng Gia Tín cảm thấy Đồng Tuyết Lục dễ nhìn hơn lúc trước vài phần.
Xem ra người này cũng không phải không biết gì, nếu sau này ngày nào cũng được ăn ngon như vậy thì có vẻ cũng không tệ.
Đồng Gia Minh thấy em trai cắm mặt vào ăn như đã chết đói mấy đời thì không đành lòng nhìn tiếp.
Vừa rồi là ai luôn miệng bảo mình sẽ không bị chút đồ ăn lừa gạt, vừa rồi là ai hùng hồn đầy lý lẽ bảo mình sẽ không ăn cơm cô làm?
Mất mặt!
Đồng Miên Miên ăn tới mức phồng mang trợn má, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn.
Đồng Tuyết Lục cười cười lau hạt cơm trên mặt cô bé đi.
Quy luật của đồ ăn là dù đến trễ nhưng từ trước tới nay không ai có thể thoát khỏi nó, không một ai.
nhìn mình thì rất đắc ý: "Sao không thể chứ? Con thấy cô ta cầm túi lớn túi nhỏ buồn bã đi về phía nhà ga! Ba mẹ, Đồng Tuyết Lục đã bị đuổi khỏi Đồng gia rồi, vậy thì hôn sự giữa cô ta và anh cả cũng không còn nữa nhỉ?"
Mẹ Phương và ba Phương liếc nhìn nhau, sau đó quay đầu sang hỏi con trai cả: "Văn Viễn, con thấy thế nào?"
Phương Văn Viễn cũng không thèm ngước mắt lên mà trả lời bằng giọng điệu bình thản và lãnh đạm: "Chẳng phải là vừa khéo sao? Dù sao con cũng chưa bao giờ công nhận hôn ước này."
Mẹ Phương tức giận liếc anh ta một cái, sau đó lại thở dài rồi nói: "Được rồi, đây cũng do hai đứa không có duyên phận, lát nữa mẹ sẽ nói với Đồng gia một tiếng, đừng để mọi người vì chuyện này mà tổn thương hòa bình."
Hôn sự này là do ông cụ Phương và ông cụ Đồng hứa hẹn từ khi hai người còn bé, ai ngờ Phương Văn Viễn từ nhỏ đã chẳng thích Đồng Tuyết Lục, Đồng Tuyết Lục lại không phải Phương Văn Viễn thì không gả, gia đình hai bên luôn vô cùng phiền não vì việc này.
Phương Văn Viễn vốn không thích Đồng Tuyết Lục, mà bây giờ Đồng Tuyết Lục lại không phải con của Đồng gia, hai người môn không đăng, họ không đối, đương nhiên mối hôn sự này cũng không thể tiếp tục được nữa.
Biểu cảm của Phương Văn Viễn vẫn lạnh lùng như cũ, còn Phương Tĩnh Viện trái lại vô cùng vui vẻ.
Cô ấy đảo mắt một cái, tìm một ngày đi gặp Đồng Tuyết Lục để ném chuyện hủy hôn lên mặt cô, đến lúc đó để xem cô còn có thể phách lối kiểu gì.
Đồng Tuyết Lục không biết bản thân đã trở thành chủ đề bàn cơm của Phương gia.
Thời đại này không có cái gì để giải trí, sau khi cơm nước, rửa mặt xong xuôi thì mọi người đều đi ngủ sớm.
Lúc này, Đồng gia cũng đã tắt đèn, Đồng Miên Miên vùi vào lòng cô như con búp bê, ngủ đến đỏ mặt tía tai.
Ngoài phòng vang lên tiếng côn trùng kêu, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Đột nhiên, một âm thanh thật khẽ phá vỡ bầu không khí im lặng...
"Nói đi, cô về đây có mục đích gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT