Đồng gia được phân phòng đơn ở tận bên trong cùng, gần với nhà của bác gái Thái.
Còn chưa đến cửa nhà, xa xa liền nhìn đến một cô bé chống cằm ngồi ở bậc thang, đôi mắt đăm đăm nhìn xuống đất, không biết đang xem cái gì.
Cậu bé trai lại vặn vẹo: "Mẹ thả con xuống đi, con muốn chơi với Miên Miên."
Bác gái Thái không hề nương tay, vỗ bép vào mông cậu nhóc hai phát: "Con bẩn như ma, đừng có gây họa cho Miên Miên."
Miên Miên?
Đôi mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục sáng lên.
Cậu nhóc kia gào khóc không hề giả trân, bác gái Thái không thèm dỗ hắn, quay sang Đồng Tuyết Lục nói: "Miên Miên là em gái cháu, đứa nhỏ này còn nhỏ như thế đã mất cả cha lẫn mẹ, thật đáng thương."
Nói đến đây, bà trong lòng thở dài một tiếng.
Hai vợ chồng Đồng Đại Quân đồng thời xảy ra chuyện, hai đứa lớn, một đứa đến nhà xưởng làm việc, một đứa còn đi học, liền đem Miên Miên gửi sang bà hỗ trợ chăm sóc. Bà không phải không vui, Miên Miên không khóc không nháo, ngoan ngoãn đến mức khiến người khác đau lòng.
Chỉ là bà ngày nào cũng như ngày nào, trong nhà lại nhiều con cái, trông coi cũng không xuể.
Hiện tại chị lớn Miên Miên đã trở lại, về sau bà có thể đem gánh nặng này ném đi.
Mặc dù trong viện nào ra động tĩnh lớn như vậy, cô bé tựa hồ không nghe được.
Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống đất, an tĩnh đến mức quỷ dị.
Mấy người đi đến, bác gái Thái với chất giọng phát loa ồn ào lên: "Miên Miên, lại đây nào, chị gái cháu trở về rồi này."
Không biết có phải nghe được hai chữ "chị gái", cô bé bỗng ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt cô bé phấn điêu ngọc trác, đôi mắt đen láy mở lớn, ngây ngô thanh triệt, hai hàng lông mi dày cong cong như cành liễu rủ xuống.
(*) Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.
Đồng Tuyết Lục trong lòng khẽ huýt một tiếng sáo.
Thật không hổ là nữ minh tinh hàng đầu thập niên 90, còn nhỏ như vậy đã có phong thái người chiến thắng nhân sinh.
Đồng Miên Miên ở những năm 90 được mệnh danh "Top 10 ngôi sao ca nhạc được hoan nghênh nhất thế giới." cùng với "Top 10 nữ diễn viên hàng đầu thế giới". Lúc ấy là nữ minh tinh duy nhất đi ra hải ngoại.
Chỉ là vào lúc cô ấy đang ở đỉnh cao sự nghiệp, cô liền tự sát, không lưu lại bất kỳ di ngôn nào, làm người đời sau cảm thán cùng tiếc hận vô cùng.
Sau lại có người phân tích, Đồng Miên Miên làm ra lựa chọn quyết tiệt như vậy, không thoát khỏi quan hệ với chuyện bị lừa tình, quan trọng nhất là thời thơ ấu cực kỳ bi thảm.
Bóng ma thời thơ ấu cần cả đời để chữa khỏi, lớn lên trong hoàn cảnh gia đình không cảm nhận được an toàn, sẽ mang theo bất an đi hết cuộc đời.
Ba đứa nhỏ Đồng gia, tuy rằng tương lai trở thành lão đại nghiệp giới, nhưng lại không ai có được hạnh phúc chân chính, thậm chí có thể dùng từ "bi thảm" để hình dung.
Ba lão đại Đồng gia về sau đều ốm yếu bệnh tật, chết đi đều không có lưu lại hậu đại.
Bất quá hiện tại không giống.
Cô, tới, rồi!
Có cô ở đây, nhất định không để đám người dưới quê Bắc Hòa kia động đến một đầu ngón tay của mấy lão đại tương lai này, càng không để bọn nhỏ trải qua tuổi thơ đáng thương, thê thảm.
Đồng Miên Miên cho rằng sẽ nhìn đến chị gái mình Đồng Chân Chân, ai ngờ lại là một chị gái xa lạ, lập tức giật mình, đôi mắt ngập nước mở to nghi hoặc.
Bác gái Thái thả cậu nhóc xuống đất, dặn dò hắn không được chạy lung tung, rồi hướng sang Đồng Miên Miên: "Miên Miên sao không nói lời nào? Đây là chị gái cháu, mau chào chị đi!"
Đôi mắt Đồng Miên Miên mở to nhấp nháy, âm thanh non nớt sợ hãi: "Chị ... Chị ấy không phải chị cháu"
"Đây là chị ruột cháu, cái Đồng Chân Chân kia không phải cha mẹ cháu sinh ra, chính là cái đồ bất hiếu, vô lương tâm, cháu sau này đừng nhớ tới nó nữa!"
Bác gái Thái nói xong liền đi chuẩn bị nước.
bên tóc mai dính sát vào trên mặt, cô nóng đến mức thở hổn hền.
Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi từ ven đường chạy tới phía cô: "Đại tỷ, sườn núi còn dài, để em giúp chị một tay!"
Lưu Hồng Anh lắc đầu: "Không cần, phụ nữ chống nửa bầu trời, chị tự mình đi được."
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục nghiêm túc: "Đại tỷ, chị không cần khách khí, ngài chủ tịch nói vì nhân dân phục vụ, chúng ta đều là chị em giai cấp công nhân, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."
Đồng Tuyết Lục không cho cô ấy cơ hội cự tuyệt, chạy về phía sau hỗ trợ đẩy đuôi xe.
Phía sau có trợ lực, Lưu Hồng Anh bớt được kha khá sức lực đạp xe, đặc biệt đoạn dốc này, cô thường này phải tốn sức chín trâu hai hổ mới lên được, hôm nay nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thời điểm đến trạm đồ an không sai biệt lắm, Lưu Hồng Anh dừng lại nói: "Đồng chí, hôm nay thật cảm ơn em, em lấy túi đồ ăn về trước đi, coi như chị tặng em."
Gương mặt Đồng Tuyết Lục hồng hồng vì nóng, lau mồ hôi trên trán, nhíu mày: "Đại tỷ, chị coi em là người thế nào, em không phải loại người ham lợi nhỏ trước mắt thế này!"
--- Cô là muốn chiếm, đại, tiện, nghi!
Vị đại tỷ là người của cung tiêu xã, chỉ cần cùng cô ấy quan hệ tốt, về sau muốn mua đồ ăn liền dễ dàng hơn nhiều.
Lưu Hồng Anh cười nói: "Em nhìn tuổi còn nhỏ nhưng tư tưởng giác ngộ thật không tồi!"
Không nghĩ tới chị gái trở về còn mua cho bé kẹo sữa.
Bé trước kia từng ăn qua lạo kẹo này, rất rất ngọt.
Đồng Tuyết Lục sờ sờ đầu bé: "Thích thì tốt rồi, ăn xong chị lại mua thêm."
Đồng Miên Miên nắm kẹo sửa trong tay, cong môi mềm mại nói: "Cảm ơn chị."
"Đi nào, chúng ta vào nhà, chị nấu cơm cho em." Cô đi về nhà mình.
Đồng Miên Miên chân ngắn, chạy từng bước nhỏ theo.
Thời gian tiếp đó, cô bé giống cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Đồng Tuyết Lục.
Nhìn cô gái nhỏ dính người, Đồng Tuyết Lục tâm tình tốt hẳn lên.
Báo cáo! Chiến dịch khởi đầu thắng lợi tốt đẹp!
Phó bản này, không quá khó khăn như cô tưởng.
--- Công lược nữ đại minh tinh tương lai – get √.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT