Dựa vào ký ức, Đồng Tuyết Lục đi đến cửa đại viện.
Đồng gia trụ ở Tổng hậu đại viện, toàn gia đều là cán bộ nhân viên.
Cha Đồng là chủ nhiệm tổng bộ hầu cần giải phóng quân, mẹ Đồng là chủ nhiệm phụ liên, những người Đồng gia khác cũng công tác tại đơn vị.
Bối cảnh gia đình như vậy, nếu đặt ở hiện đại cũng là có máu mặt, chẳng trách nguyên chủ mặt dày mặt dạn la liếm không muốn rời đi.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy may mắn trong lòng, một đường đi thẳng không có gặp bác gái nào ở đại viện.
Ai ngờ.
Mới đến cửa đại viện, một chiếc xe đạp phượng hoàng "Kẽo kẹt" một tiếng, dừng chân cách cô chưa đến nửa thước.
Giống như chướng ngại vật ngăn cản con đường rời đi của cô.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu nhìn xem.
Đập vào mắt là cô gái nhỏ khoảng 17-18 tuổi, mặc một thân thường phục, tóc thắt bím phía sau, lộ ra vầng trán hô như muốn phản quang lại ánh sáng mặt trời.
Đối phương nhìn đền cô tựa hồ có chút kinh ngạc, ngay sau đó, ánh mắt phát ra quang mang: "Đồng Tuyết Lục, cậu đây là bị đuổi ra khỏi Đồng gia? Ha ha ha ... Lúc trước cậu không phải bảo Đồng gia luyến tiếc mình sao?"
Phẩm vị của người này.
Đúng kiểu.
Ngữ khí vui sướng khi thấy người gặp họa.
Người trước mắt này là Phương Tĩnh Viện, em gái vị hôn phu của nguyên chủ - Phương Văn Viễn. Phương Văn Viễn lớn lên tuấn tú lịch sự, nguyên chủ vì hắn điên, vì hắn cuồng, vì hắn loáng xoảng mà đâm tường.
Phương Tĩnh Viện không muốn nguyên chủ làm chị dâu mình, không ít lần làm trò phá hoại, nguyên chủ cũng không phải quả hồng mềm, bởi vậy hai người thường xuyên chiến nhau đến người chết ta sống.
Bất quá đó là chuyện của nguyên chủ, Đồng Tuyết Lục không muốn là chị dâu của cô ta.
Cô coi lời Phương Tĩnh Viện như rắm đánh thoáng qua, trực tiếp đi vòng qua người cô ta.
"..."
Cảm giác bị khinh bỉ thế nhỉ!
Đồng Tuyết Lục vừa đi qua, Phương Tĩnh Viện duỗi tay bắt lấy tay cô: "Đồng Tuyết Lục, cậu điếc à? Tôi nói chuyện mà cậu dám lơ đi?"
Đồng Tuyết Lục dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trán cô.
Phương Tĩnh Viện đối với đầu mình rất mẫn cảm: "Cậu nhìn cái gì mà nhìn, cậu có phải hay không cũng thấy đầu tôi rất lớn?"
Nhưng lớn thật mà, Đồng Tuyết Lục đại não xoay chuyển ra hàng loạt biệt danh:
--- Đầu ông sư, đầu phản quang, trán lấp lánh ... sọ dừa???
--- Nghe ngầu đấy!
Bảo vệ nhếch miệng cười: "Tiểu Lục cười cô đầu to não bé lại không phải ngày một ngày hai, ừm, đúng vậy, cô ấy chính là ý này."
Đồng – chưa kịp trả lời – Tuyết Lục: ...
Lão gia ngài tính thêm dầu vào lửa sao?
Phương Tĩnh Viện mặt căng đến đỏ bừng: "Con mẹ nó, đầu to thì não lớn, là người thông minh có phúc khí, cậu muốn cũng không có đâu!"
Cô ta cho rẳng Đồng Tuyết Lục sẽ miệng lưỡi sắc bén đáp ngược trở về, ai ngờ ngay sau đó thấy môi đỏ của cô câu lên, khóe miệng xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ: "Cậu nói không sai, những người đầu lớn thường rất thông minh."
Phương Tĩnh Viện: ... ???
Đồng Tuyết Lục hôm nay sao vậy trời? Không chỉ sức chiến đấu giảm xuống, cư nhiên khen ngược lại cô?
Cô ta ngẩng cằm: "Cậu tính đánh chủ ý gì? Đừng tưởng cậu nói vài lời hay tôi liền buông tha cậu!"
Cô ta cùng Đồng Tuyết Lục chiến nhau từ nhỏ đến lớn, chỉ là Đồng Tuyết Lục thực sự giảo hoạt, người gánh tội luôn luôn là cô ta.
Lần này Đồng Tuyết Lục bị Đồng gia đuổi ra ngoài, cơ hội ngàn năm có một, cô mà không đâm thêm một dao, cô liền đổi họ.
Đồng Tuyết Lục giương mắt đánh giá cô ta, chậm rì rì nói: "Ngũ quan cậu thiên về lập thể, cũng được coi là mỹ nhân đến tám phần, chỉ là kiểu tóc này không hợp mặt lắm, làm nhan sắc của cậu bị phong ấn mất hai phần."
Phương Tĩnh Viện: ?!??
Cô ta nhất thời không biết nên phản ứng lại như nào, liền lấy tĩnh chế động, xem tieps theo Đồng Tuyết Lục có thể miệng chó phun được cái ngà voi gì.
Ai dè.
Đồng Tuyết Lục cũng im thin thít!
Cô rút tay mình về, cũng không quay đầu lại.
Vậy mà đi rồi?
A, giận tím người!
Đồng Tuyết Lục cầm theo túi du lịch hướng về hướng nhà ga.
Làm người chơi hệ trà xanh lâu như vậy, công lược NPC đã biến thành một loại skill bị động cao cấp, quen dùng rồi, không muốn thay.
Phương Tĩnh Viện tuy rằng có chút tình tình đại tiểu thư, nhưng không phải xấu từ xương, trọng điểm là quan nhị đại.
(*) Nhị đại: đời thứ hai
-- Phú nhị đại: con nhà đại gia, nhà giàu đời 2
-- Quan nhị đại: con cháu người làm quan chức cấp cao.
Cha cô ta là bộ trưởng bộ hậu cần quân nhu, cấp quan cao hơn cha Đồng, nhân vật như vậy, không công lược thì thật phí của trời.
Dựa theo ký ức trong đầu, Phương Tĩnh Viện này chỉ ăn mềm không ăn cứng.
Bất quá, trong quá khứ hai người tranh chấp khá gay gắt, đơn thuần yếu thế khẳng định là vô dụng, nên thả mồi trước rồi dẫn dụ cô ta cắn câu.
Mồi câu tốt nhất chính là cái trán cùng kiểu tóc cha chấm của cô ta.
Cô đã đem mồi thả xuống, chỉ chờ con cá béo chậm rãi cắn câu.
.
Đi bộ nửa tiếng mới đến nhà ga, lại đợi thêm một tiếng mới bắt được xe khách đi huyện Duyên Khánh.
Xe khách Kinh Thị là đỏ trắng đan xen, vỏ ngoài dính đầy một tầng bụi bặm, bên trong thiết bị cũ nát, hỏng hóc, mùi xe cũng khiến người buồn nôn.
Sau khi lên xe, Đồng Tuyết Lục đem 3 mao tiền giao cho người bán xe đang cao ngạo, lỗ mũi muốn hất lên trời, rồi tìm vị trí gần cuối mới ngồi xuống.
"Cháu chào bác gái, cháu tìm nhà của Đồng Đại Quân ạ." Đồng Đại Quân là tên của cha ruột nguyên chủ.
Nghe được ba chữ "Đồng Đại Quân", bác gái đưa mắt đem cô từ đầu đến chân quét rada một lượt: "Cháu là gì của Đồng Đại Quân?"
Đồng Tuyết Lục rũ mi, trên mặt hiện ra thần sắc thương tâm ảm đạm: "Cháu là con gái ông ấy."
"Ai da, trời ạ, cháu chính là cô con gái bị nhận sai của Đồng Đại Quân?"
Bác gái trời sinh có chất giọng loa phóng thanh, bà vừa kêu một tiếng, trong viện lập tức ùa ra vài người.
"Bà Thái, bà kêu cái gì đấy?"
"Mọi người mau xem, đây là con gái Đồng Đại Quân bị nhận sai này!"
Mấy người phụ nhân từ trong phòng hỏa tốc xông ra, đem Đồng Tuyết Lục bao quanh, đem cô giống như động vật trong vườn bách thú mà nhìn, đôi mắt không ngừng đánh giá.
(*) Phụ nhân: phụ nữ có chồng.
(*) Hỏa tốc: rất gấp, không được phép chậm trễ.
"Ây dà, thật đúng là con gái của Đồng Đại Quân, tôi lúc trước có xem qua ảnh chụp."
"Cô nói như vậy tôi cũng thấy giống hai vợ chồng Đồng Đại Quân kia mấy phần, nhất là cái mũi, đặc biệt giống."
"Cháu trở về bái tế cha mẹ, hay trở về xem em trai em gái? Cha mẹ bên kia của cháu đồng ý cho cháu quay về đây sao?"
Đồng Tuyết Lục cảm giác bên tai có hàng vạn con ruồi bọ vo ve, chỉ là trên mặt không hề biểu hiện ra chút nào thiếu kiên nhẫn.
Chờ nhóm cô dì bác gái mỗi người một miệng, người tới ta đi hỏi xong, cô mới từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Cháu trở về nhận tổ quy tông."
Gì?
Nhận tổ quy tông?
"Ai ui, cháu gái nhỏ à, cháu đang đùa phải không?'
"Cha mẹ bên kia của cháu đều là tai to mặt lớn, cháu thật muốn trở về nhận cha mẹ bên này sao?"
Đồng Tuyết Lục ngẩng cao đầu, đôi mắt thanh triệt nghiêm túc: "Cháu là con gái Đồng gia, tất nhiên phải trở về nhận tổ quy tông, ngay cả cha mẹ ruột cũng không dám nhận, vậy khác gì kẻ súc sinh đâu?"
Chưa nói đến chính phủ cùng đơn vị sẽ cấp tiền an ủi, chỉ cần hai người lưu lại hai vị trí công việc, bọn họ vì cái gì mà thờ ơ?
Cho nên ...
Đám người Bắc Hòa kia không phải không rảnh lên, mà là không có khả năng biết được sự tình này.
Nghĩ đến Đồng Gia Minh, tương lai trở thành quỷ tài giới thương nghiệp, Đồng Tuyết Lục khẽ nhích nhích lông mày.
(*) Quỷ tài: tài như quỷ, thần
A, xem ra lão đại tương lai là cái bánh bao nhân mè đen.
(*) Bánh bao nhân mè đen: bên ngoài quân tử, bên trong độc ác.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT