Nam hài cầm con dao găm đi về phía nàng, vừa nuốt nước bọt vừa nói: “Chỉ cần ngươi đánh đổi một chút, chúng ta đều có thể sống sót.”

Nàng điên cuồng lắc đầu nhưng thân thể lại vô cùng nặng nề, không thể động đậy được, chỉ có thể chậm rãi lùi về phía sau, mắt nhìn chằm chằm vào nam hài đang cầm con dao găm cùn từ từ cắt vào chân nàng.

Cơn đau điếng người khiến nàng co giật toàn thân, hai tay hai chân bị dây thừng trói chặt không cách nào giãy giụa được.

Nam hài từ chân nàng cắt ra một miếng thịt, điên cuồng nhét nó vào miệng, nhai sống miếng thịt đùi của nàng. Máu của nàng ven theo khóe miệng hắn ta chảy xuống vai hàm rồi nhỏ xuống đất, sau đó liền biến thành màu đen.

Thật kinh tởm. Thật kinh tởm. Thật kinh tởm.

Chẳng mấy chốc, nam hài đó đã ngấu nghiến miếng thịt còn nguyên da như một con hổ đói. Trong mắt hắn ta hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn ta nhìn nàng nói: “Ăn thêm miếng nữa, ta sẽ đủ sức bảo vệ ngươi.”

Hắn ta cầm con dao găm lên, lưỡi dao lại lần nữa nhắm chuẩn vào đùi nàng.

Không…

Tá Khuynh đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt là một đỉnh lều màu đen, bên trên là những sợi chỉ đen, vàng, đỏ đan vào nhau tạo thành chín con ma long nhe nanh múa vuốt, sống động như thật. Là một giấc mơ, đã rất lâu rồi nàng không hề nằm mơ nữa.

Tá Khuynh chớp chớp mắt, muốn ngồi dậy nhưng toàn thân lại đau nhức chịu không nổi, không còn chút sức lực nào.

Nàng cau mày, ngọ ngoậy muốn ngồi dậy, nghe thấy động tĩnh của nàng, bên cạnh lập tức có người cúi xuống đỡ nàng ngồi dậy, sau đó vội vàng quỳ xuống, vui mừng khôn xiết nói: “Ma Tôn đại nhân tỉnh rồi!”

“Ma Tôn… đại nhân…?” Nàng trợn tròn mắt, nhìn người trước mặt mình.

Nữ tử trước mặt nàng tướng mạo vô cùng kiều mị, trang điểm diêm dúa loè loẹt, cặp đồi cao ấn tượng không chút ngần ngại để lộ ra hơn một nửa, quần áo bên dưới chỉ ngắn đến đùi, phóng khoáng phơi bày đôi chân thon thả trắng nõn ra bên ngoài.

Nữ tử quỳ gối trước giường nàng, vừa nũng nịu vừa thở dài nói: “Tôn Thượng, những ngày người không có ở đây, bọn ta bị đám cẩu đạo sĩ tiên tu bắt nạt rất thảm.” Nàng ấy nước mắt lã chã: “Các thuộc hạ cuối cùng cũng đợi được người tỉnh lại rồi.”

Tá Khuynh sững sờ, nàng nhìn quanh hoàn cảnh xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một phòng ngủ được trang trí rất sang trọng, điều kỳ dị trong căn phòng tráng lệ nguy nga này là trên tường treo đầy đồ trang trí làm bằng đầu lâu yêu thú.

Nàng cúi đầu xuống, hoa văn trên chăn cũng là hình chín con ma long được dệt bằng chỉ vàng, chỉ đỏ, dưới chân giường còn có một lớp lông yêu thú dày cộp.

Nàng hỏi: “Tại sao ta lại ở đây?”

“Là Mặc Vận đại nhân đã cứu người, đưa người về đây.”

Tá Khuynh chớp chớp mắt, nàng đưa tay ra, một luồng Ma khí dày đặc nhanh chóng tập trung trên cánh tay nàng, nàng khẽ đưa tay vung luồng Ma khí ấy một cái, Ma khí lập tức bay đến bên tai người nữ tử kiều mị, đập vào đỉnh phòng, cả căn phòng ngay lập tức rầm rầm sập đổ.

Tá Khuynh lại biến ra một vòng kết giới, bao bọc toàn bộ chiếc giường và người nữ tử lại, cách li đống gạch đổ nát ở bên ngoài.

Người nữ nhân thẫn thờ nhìn những xà nhà rơi xuống đất.

Tá Khuynh nhìn chằm chằm vào tay mình, bình tĩnh nói: “Ta thật sự đã trở nên mạnh rồi, không phải là mơ.”

Không phải là mạnh hơn một chút, nàng nhắm mắt lại, thử vận công công lực, cảm nhận được một nguồn sức mạnh vừa lạ vừa quen đang chuyển động trong cơ thể nàng, mặc dù Ma khí trong đan điền của nàng chỉ còn sót lại một ít dưới đáy, nhưng vẫn vô cùng lớn mạnh không có gì có thể sánh nổi.

Lúc này, một bóng người cao to mặc bộ đồ đen, đội chiếc mũ màu đen từ cánh cửa vừa bị đổ nát đi vào, người nữ nhân đang quỳ trên mặt đất lập tức quay đầu lại, cung kính nói: “Mặc Vận đại nhân.”

Mặc Vận gật đầu với nữ nhân ấy rồi đưa mắt nhìn Tá Khuynh vừa mới mở mắt đang ngồi trên giường, nói: “Ma Tôn đại nhân tỉnh rồi.”

Thật kỳ lạ, Mặc Vận - người được các chưởng môn, trưởng lão kiêng kị giờ lại xưng nàng là Ma Tôn đại nhân. Tá Khuynh bật cười, nàng bị ép mất đi tất cả giờ tự dưng lại có tất cả mọi thứ. Cảm giác này, thật sự rất khó diễn tả.

Mặc Vận nhìn nữ nhân đang ngồi trên mặt đất: “Hân Nhi, chuyện gì đây?” Mắt hắn ta rơi vào những đống gạch đá vụn nằm trên mặt đất.

Nghĩ lại chắc có lẽ là hắn ta bị thu hút bởi tiếng căn phòng bị sụp đổ. Nàng thay Hân Nhi trả lời: “Ta làm đó.”

Nàng hất tay giải trừ kết giới của mình, nhảy xuống giường, không hề để ý dùng đôi chân trần giẫm lên đống gạch đá vỡ vụn trên mặt đất, khoan khoái dang rộng hai cánh tay mình, nhắm mặt lại, cảm nhận bầu không khí của vùng trời Ma tộc và những thứ thuộc thế giới của nàng.

“Tôn Thượng, đi giày vào, cẩn thận những mảnh vụn dưới đất đâm vào chân.” Hân Nhi ở phía sau nàng lo lắng nói.

Tá Khuynh không trả lời nàng ấy, nàng mở mắt ra, quay đầu nhìn Mặc Vận, nói: “Khi nào chúng ta đi giết người?” Trong đôi mắt đỏ tươi của nàng ánh lên ánh sáng lấp lánh, trong nét mặt vui vẻ hiện lên vài phần ngây thơ, giọng điệu thoải mái giống như đang hỏi sáng nay ăn gì vậy.

Mặc Vận kinh ngạc đáp: “Chỉ cần người muốn, bất cứ lúc nào cũng được.”

“Vậy thì bây giờ đi.”



Xác chết vương vãi khắp nơi, máu chảy thành sông, Tá Khuynh dùng chân trần giẫm lên những mảnh xác chết trên mặt đất, nhảy lên nhảy xuống nghiền chúng thành những đống thịt nhão như đang giẫm bóng nước.

Mái tóc dài của nàng xõa ra, bộ quần áo trắng tinh trên người dường như đã thấm đẫm máu.

Mặc Vận lẳng lặng đi theo sau lưng nàng, nhìn những hành động điên cuồng của nàng, không nói một lời.

Cuối cùng, Tá Khuynh cũng mệt rồi, nàng dừng động tác dưới chân lại, giơ tay lau lau những giọt mồ hôi không hề tồn tại trên trán, mà lau mặt mình thành một mặt đầy máu. Nàng hít một hơi thật sâu, bật cười vô cùng vui vẻ.

“Người đã *đồ quang ba trấn rồi.” Mặc Vận ở phía sau nàng nói.

*Đồ quang: tàn sát

“Ừm.” Nàng ngước đầu nhìn lên không trung, những nỗi oán hận và sự đau khổ của các linh hồn đã chết phiêu dạt giữa không trung đang gào thét với nàng, nàng vươn tay ra, những nỗi oán hận đó được nàng hấp thụ vào trong cơ thể, biến chúng thành sức mạnh của riêng nàng.

Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận luồng Ma khí đang dần dần trở nên mạnh mẽ trong đan điền của nàng, nói: “Không biết tại sao, ta vẫn luôn cảm thấy rằng trong nơi tối tăm mù mịt này, có một khoảng cách mà ta chưa từng vượt qua được, ngươi có biết đó là gì không?”

Nàng quay lại, nhìn về phía Mặc Vận, Mặc Vận là người đầu tiên tin rằng lời tiên đoán sẽ trở thành sự thật, nếu như nói có người hiểu rõ về chuyện này, thì đó chính là hắn ta.

Mặc Vận trầm tư một lát, đáp: “Không biết Ma Tôn người… có phải vẫn còn nhớ đến những chuyện cũ lúc còn tu tiên?” Ánh mắt Mặc Vận mang theo vài phần dò thám cùng cảnh giác.

Ngẫm lại cũng thật nực cười, Mặc Vận không ngờ Ma Tôn vậy mà lại đi tu tiên. Tiên ma tương tranh, hắn ta không chắc trong lòng Ma Tôn có phải vẫn còn mang ý nghĩ tu tiên hay không, nhưng Thánh Nữ tiên tu đã hiện thân, người duy nhất có thể chống lại Thánh Nữ chỉ có một mình Ma Tôn mà thôi. Hắn ta chỉ có thể tuỳ tiện thử một chút thôi.

“Đương nhiên phải nhớ rồi.” Tá Khuynh thản nhiên nói: “Ở đó vẫn còn rất nhiều người đáng lẽ ra nên chết nhưng vẫn còn sống sờ sờ mà.”

Mặc Vận trầm tư một lúc, trả lời: “Ta từng đọc qua sách cổ, trong đó có nói rằng: Ma Thần và Thánh Thần tương sinh tương khắc. Thánh Nữ trời sinh cao siêu, được vạn người yêu mến, khó vứt bỏ lòng thương thế gian, muốn phi thăng thành Thánh Thần, cần phải từ bỏ những dục vọng cuối cùng trong lòng. Còn Ma Tôn trời sinh khốn khó, trọng tình trọng nghĩa, nhưng cả đời lại phải chịu đủ mọi sự phản bội và giày vò, muốn phi thăng thành Ma Thần, cần phải… buông bỏ chút thiện ý cuối cùng trong lòng.”

“Chút thiện ý cuối cùng trong lòng?” Tá Khuynh cảm thấy thật nực cười, chân nàng giẫm lên những xác chết trước mặt, lạnh lùng nói: “Thiện ý, ta chưa từng có thứ đó.”

Mặc Vận nhìn cảnh tượng bi thảm chất đầy xác chết trước mặt, cho đó là điều hiển nhiên.

Nhưng nếu như những lời Mặc Vận nói là thật, sự thật đã bày ngay trước mặt, nàng chính là chưa phi thăng.

Trong lòng Tá Khuynh cũng không hoàn toàn tin những lời mà Mặc Vận nói, giống như những gì Mặc Vận miêu tả trong lời tiên đoán, cả đời nàng sống trong sự phản bội, luôn nửa tin nửa nghi vào lời nói của những người khác.

Nàng biết Mặc Vận kiêng dè nàng, vừa không tin tưởng nàng, vừa lo sợ nàng đoạt quyền, nàng liền nói: “Ta không có hứng thú với việc thống ngự Ma tộc, vẫn là để cho ngươi làm điều đó đi. Ta chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là trở nên mạnh hơn, sau đó giết hết tất cả những người nên chết.”

Mặc Vận lập tức quỳ một gối xuống đất, đáp: “Thuộc hạ tình nguyện giúp đỡ Ma Tôn một tay.”

Tá Khuynh chớp chớp mắt, nói: “Chúng ta về đi, đưa ta đi xem quyển sách cổ mà ngươi nói.”



“Hàng ngàn năm trước…” Tá Khuynh đọc những văn tự trong sách.

Trong sách viết rằng, hàng ngàn năm trước từng có một lỗ hổng nối liền hư không tội ác tày trời với thế giới hiện tại, Ma Thần sinh ra trong hư không, đem đến cho thế giới sự ác độc và thống khổ. Sau khi Thánh Thần giết chết Ma Thần làm việc ác, đã hy sinh thân mình để phong ấn lấp đầy lỗ hổng trong hư không, dùng tính mạng mình để chặn nỗi oán hận vô tận đang luân chuyển trong thế giới hư không bên kia.

Một ngàn năm một lần luân hồi, ngàn năm sau, người gánh vác sứ mệnh của Thánh Thần và Ma Thần lại lần nữa xuất hiện, nỗi oán hận ẩn nhẫn hàng ngàn năm nay trong lỗ hổng lại bị giải phóng, sẽ trở thành một vòng xoáy kinh hoàng, huỷ hoại mọi thứ trên thế gian.

Ma Thần khát máu, tàn nhẫn vô tình, sức mạnh không ai địch nổi, nhưng tà không thắng chính, khi yêu ma hoành hành, hư không mờ mịt, trời đất xoay chuyển, vạn vật kêu gào, Thánh Thần sẽ hiện thế.

Nàng ấy sẽ kết thúc thế giới hỗn loạn nơi yêu ma hoành hành, giết hết tất cả yêu ma, lấy đầu Ma Thần, độ hóa oan hồn, bảo vệ hòa bình thế giới.

Khi đọc đến đoạn này, Tá Khuynh nhịn không được bật cười lên, lời tiên đoán ngu xuẩn. Nhưng đồng thời, nàng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Từ thời thiếu niên, nàng đã có một mục tiêu kiên định, đó là huỷ diệt thế giới.

Nhưng để đạt được mục tiêu này thì vô cùng gian khổ. Nó giống như việc nàng leo lên một bậc thang dài dằng dẵng, bậc thang có một vạn bậc, chỉ cần nàng leo đến đỉnh thì nàng có thể thành công huỷ diệt thế giới, nhưng những năm nay nàng khổ công tu luyện cũng chỉ có thể leo được từ bậc thang thứ nhất lên bậc thang thứ hai.

Cứ ngỡ con đường phía trước còn xa vời vợi không thấy điểm cuối, nhưng trong chớp mắt, ông trời đã đưa nàng đến bậc thang thứ 9999.

Nàng chỉ cần tìm được lỗ hổng này, mở nó ra, giết Thanh Ly lần nữa, chẳng phải giấc mộng này sẽ thành hiện thực sao?

Nghĩ đến đây, nàng gấp cuốn sách trong tay lại, ôm vào lòng, bước ra khỏi cánh cửa Thư đường, nói với Mặc Vận đang đứng bên ngoài: “Ngươi có biết vị trí của lỗ hổng trong sách cổ không?”

Mặc Vận nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt trong sáng, lắc đầu nói: “Nó đã biến mất hàng ngàn năm trước rồi.”

Tá Khuynh gật đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Mặc Vận lại nói tiếp: “Tôn Thượng, người đừng nghĩ tới lỗ hổng đó nữa, nếu như lỗ hổng đó mở ra, không chỉ có tiên tu, tất cả mọi thứ trong thế giới, kể cả Ma tộc cũng sẽ biến mất.”

Tá Khuynh thầm nghĩ, đó không phải rất tốt sao? Nhưng nàng biết điều Mặc Vận muốn và mình không giống nhau nên nàng không nói ra.

Nàng nhìn Mặc Vận. Mặc Vận là một thanh niên mặt mày tuấn tú, ngoại hình đoan chính, rõ ràng là có một khuôn mặt đẹp nhưng trong khuôn mặt ấy lại ẩn chứa vài phần ảm đạm và liệt khí, có chính có tà. Hắn ta không giống nàng, là một người hoàn toàn ác độc.

Nàng biết, Mặc Vận chỉ muốn kết thúc bá quyền lâu nay của tiên tu, dẫn dắt Ma tộc trở nên mạnh hơn, mà điều này còn lâu mới có thể khiến mọi thứ trên thế giới mà nàng theo đuổi biến mất.

Suy cho cùng, trong mắt Mặc Vận, nàng chỉ là một con cờ không mấy ổn định để đối phó với tiên tu, sức mạnh to lớn nhưng ngu ngốc, nàng không phải chủ nhân mà hắn ta thật sự công nhận.

Nhưng Tá Khuynh không hề quan tâm đến những điều này, nàng không nói gì cả, chỉ cười rồi gật gật đầu, nàng trở lại Thư đường, sau đó đọc những cuốn thư tịch liên quan đến công pháp tu luyện của Ma tộc.

Ngày hôm đó, sau khi tàn sát ba trấn, nàng ôm cuốn thư tịch nằm trên chiếc ghế mây trong Thư đường, an tâm ngủ một giấc, một giấc ngủ thoải mái nhất từ trước đến giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play