Khi yêu ma hoành hành, hư không ảm đạm, mặt đất xoay chuyển, trong lúc vạn vật khóc than, sẽ có Thánh Nữ hiện thế gánh vác thiên mệnh, nàng sẽ kết thúc loạn thế do yêu ma hống hách lộng hành, giết sạch ma tu, lưu đày yêu ma tại vùng đất hư vô vĩnh viễn, bảo vệ thế gian trong yên bình.

Lời tiên đoán hoang đường đến nỗi ngay cả trẻ em tuổi hơi lớn cũng không tin, ngắn gọn mà nhàm chán, còn không bằng những mẩu truyện cười của người kể chuyện trong quán trà nhân gian.

Vậy mà lại có một người tin - ma tu Mặc Vận.

“Khuynh Nhi, tiểu sư đệ vừa truyền tin tức tới, ma quân do Mặc Vận dẫn dắt đã tập họp ở Huyền Quy, trễ nhất là ngày mai, chắc chắn sẽ có một cuộc đại chiến.” Tu Mộc cau mày, đưa cái vòng phát ra ánh sáng màu bạc trong tay cho Tá Khuynh đang ở trước mặt hắn ta, nói: “Muội đeo cái vòng này, thời khắc nguy hiểm có lẽ sẽ giữ được tính mạng.”

Tá Khuynh lắc đầu, đẩy cái vòng lại, yếu đuối nói: “Sư huynh cầm lấy phòng thân đi, huynh là chưởng môn tương lai, chắc chắn bọn họ sẽ nhằm vào huynh. Tu vi ta thấp kém, không giúp được việc gì.”

“Chính vì vậy muội mới cần nó hơn là ta.” Tu Mộc nắm lấy tay nàng, đeo vòng vào cho nàng, dịu dàng nói: “Yêu ma vô tình, chú ý an toàn, nếu như…” Hắn thở dài một hơi: “Nếu như trận chiến này ta có thể sống sót trở về, ta nhất định sẽ cưới muội.”

Trong mắt Tá Khuynh đã xuất hiện nước mắt, nàng kiềm chế nỗi nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, đừng nói lời ngu ngốc, ta đợi huynh cưới ta.”

Thấy dáng vẻ bướng bỉnh muốn khóc nhưng lại cố nén nước mắt của Tá Khuynh, trong lòng Tu Mộc đau xót, vô cùng dịu dàng mà vuốt tóc nàng: “Ngoan, mọi việc cẩn thận, ta phải đi tìm các trưởng lão thương lượng chiến sự rồi.”

“Được.” Tá Khuynh gật đầu, nén nước mắt nở một nụ cười ngoan ngoãn.

Mộc Tu xoay người rời đi, Tá Khuynh ở yên đó, lặng lẽ nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Mộc Tu. Theo bóng lưng dẫn khuất đi của Mộc Tu, nụ cười của nàng cũng biến mất từng chút, nàng đưa tay lên, cúi đầu quan sát kỹ cái vòng đeo trên tay của mình.

“Tu Khuynh sư tỷ.” Sau lưng Tá Khuynh đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo của thiếu niên, nghe ra thì người ở cách phía sau nàng vài bước chân.

Ánh mắt Tá Khuynh đột ngột trở nên lạnh lẽo, tu vi của nàng thấp quá rồi, ngay cả việc người khác đến gần nàng nàng cũng không phát hiện được. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lại đổi thành vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, mang theo vài phần kinh ngạc quay đầu nói: “Ôn Lăng sư đệ, sao đệ lại ở đây?”

Thiếu niên phía sau chắp tay ra sau lưng gượng gạo nở nụ cười: “Ta ở đây lâu lắm rồi, nhưng không dám làm phiền hai người.” Ánh mắt y rơi vào cái vòng xuyến nàng đeo trên tay: “Tu Mộc thật sự rất lo lắng cho sự an toàn của tỷ, ngay cả vòng Ngọc Tâm cũng cho tỷ.”

Ánh mắt nàng cũng rơi xuống cái vòng trên cổ tay, dịu dàng bật cười: “Sư huynh luôn đối xử với ta rất tốt từ trước đến giờ.”

Ôn Lăng cúi đầu, có hơi thất vọng nói: “Nếu không phải Ma tộc kêu gào đòi khai chiến là ngày mai hai người có thể thành thân rồi.”

“Ừm.” Nói rồi, đáy mắt nàng dâng lên vài phần lo lắng: “Ma tộc làm nhiều việc ác, khát máu thích chém giết, nếu đánh thật, cũng không biết sẽ có quang cảnh thế nào. Ôn Lăng sư đệ cũng nên cẩn thận hơn.”

Ôn Lăng căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, y mất tự nhiên mà lấy cái tay giấu sau lưng ra, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bội không được bắt mắt ra.

Y nhỏ giọng nói: “Ta không có đồ tốt như của sư huynh để cho tỷ phòng thân, chỉ có một miếng ngọc bội tập hợp linh lực của ta, nếu như có yêu ma đến gần tỷ, tỷ có thể mượn linh lực trong miếng ngọc bội này để ngăn chặn lại phần nào.”

Nàng có hơi kinh ngạc, lập tức lắc đầu nói: “Ta không thể lấy, đại chiến vô cùng nguy hiểm đáng sợ, đệ giữ lại phòng thân đi.”

Thiếu niên không quan tâm đến suy nghĩ của nàng, cưỡng ép nhét ngọc bội vào trong tay nàng, liền thi triển niết quyết chạy mất rồi. Bỏ lại nàng ở phía sau gọi: “Ôn Lăng! Quay lại!”

Nàng gọi hai tiếng, thấy gọi không trở lại liền thở dài một hơi, đi trở về sân nhỏ của mình.

Vào trong phòng, nàng ngồi trên ghế đẩu, nhìn bản thân trong gương nước rồi ngây người.

Nữ nhân mặt không biểu cảm trong gương có một khuôn mặt diễm lệ đến yêu nghiệt, không giống Tu Tiên giả, ngược lại càng giống ma tu.

Nàng cố tình làm ra vẻ ngoan ngoãn mà cười ngốc trong gương một cái, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lực công kích đó trong chốc lát trở nên dịu dàng, ít đi vẻ mê hoặc câu dẫn người khác, nhiều thêm nét mộc mạc, đơn thuần.

Nụ cười nhạt dần đi từng chút, nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt âm u của bản thân trong gương, lẩm bẩm nói: “Giống với ma đầu thật đó.”

Nhắc đến ma đầu, nếu không phải đám Ma tộc ngu dốt đó phá đám, ngày mai đã là ngày thành thân của nàng.

Nàng đợi ngày thành thân này, đợi quá lâu rồi.

Tứ linh căn như nàng thiên phú quá kém, cho dù nàng nỗ lực hơn người khác rất nhiều lần cũng chẳng đáng là bao.

Sau khi trở thành thê tử của Tu Mộc, thân là đệ tử ngoại môn như nàng cuối cùng cũng có thể tiếp cận công pháp chủ yếu của phái Linh Kiếm rồi.

Gả cho Tu Mộc - Chưởng môn tương lai, là nàng đã tiến tới bước đầu tiên trong việc có được sức mạnh vô tận, vì bước này, nàng đã lập kế hoạch nhiều năm, nhưng vào lúc suýt chút nữa thành công lại bị Ma tộc đến xâm phạm, làm loạn.

Nàng lắc đầu, muốn lắc đi sự tức giận và nỗi không cam lòng đang mãnh liệt trong đầu đi, dứt khoát đọc lên Thanh Tâm Chú, trong lòng lại càng đọc càng loạn.

Nàng dứt khoát không đọc nữa, đứng dậy mở cửa sổ ra, nhìn chằm chằm vào bầu trời dần tối đen của Huyền Quy, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng cảm xúc kỳ lạ, nặng trịch đè vào trong lòng, cứ như có thứ gì đang… kêu gọi nàng?

Huyền Quy bây giờ là nơi nguy hiểm nhất, vô số yêu ma bị tên đại ma đầu Mặc Vận đó tập kết ở đây, không biết khi nào sẽ làm loạn lên.

Tu vi của nàng thấp kém, vốn dĩ nên cách những nơi thế này thật xa, nhưng cảm giác này quá mãnh liệt, nàng cau mày lại dứt khoát đẩy cửa ra, kháp quyết một cái, ngự kiếm bay đến Huyền Quy.

Nàng vừa bay ra khỏi tiên môn, liền nghe thấy Chấn Ma Linh ở phía xa vang lên. Phán đoán phương hướng, thì là truyền đến từ Huyền Quy.

Chấn Ma Linh là tuyến phòng thủ đầu tiên được thiết lập ở tiên môn, chỉ cần có yêu ma dứt qua khỏi đường biên giới của Huyền Quy, Chấn Ma Linh sẽ vang lên tiếng chuông lớn, xem ra Ma tộc đã không nhịn được muốn ra tay rồi.

Trong sân phía sau lưng nàng có vô số ngọn đèn sáng lên, một vài đệ tử động tác nhanh nhẹn đã mặc quần áo vào ngự kiếm đến Huyền Quy rồi, cuộc chiến tranh giữa ma tu và tiên tu này khiến rất nhiều đệ tử thức trắng đêm không ngủ.

Tá Khuynh tu vi thấp, ngự kiếm bay chậm, trong chốc lát đã có rất nhiều người nhanh chóng vượt qua nàng, đợi nàng đến Huyền Quy, trước tuyến phòng thủ của tiên môn đã đứng đầy người.

Trước mặt đứng đầy người đông nghịt, hắc khí kinh người gần như đã bao trùm cả cái Huyền Quy.

Nhiều năm nay, Tu Tiên giả vượt xa ma tu, công pháp ma tu tu luyện trước giờ đều tàn nhẫn trái với nhân luân, trước giờ bị những Tu Tiên giả truy sát khắp nơi.

Nhưng vào trăm năm trước, Mặc Vận của Ma Tu giới ngang trời xuất thế. Hắn ta là một thiên tài vô cùng tàn nhẫn, chỉ trong một trăm năm ngắn ngủi đã tu luyện ra Nguyên Anh, chỉ thiếu một bước là có thể Hóa Thần, dưới sự dẫn dắt của hắn ta, ma tu dần có thể ngang vai ngang vế với tiên tu.

Nhưng nàng cảm thấy về mặt tu luyện, Mặc Vận là thiên tài, có vài chỗ lại rất ngốc, ví dụ như hắn ta tin vào lời tiên đoán.

Trong lời tiên đoán xa xôi có một Thánh Nữ, tương truyền sau khi Thánh Nữ thiêng liêng hiện thế, sẽ gột rửa sạch toàn bộ sự ô uế của thế gian, mà ma vật, ma tu thì không cần phải nói, nhất định sẽ bị nàng ấy đuổi cùng giết tận.

Lời tiên đoán đã lưu truyền được nghìn năm, Thánh Nữ lại chưa từng hiện thế, nó đã dần trở thành một thần thoại lâu đời, không có ai xem là thật.

Mà Mặc Vận mấy năm nay lại bắt đầu lấy câu “treo cổ Thánh Nữ” làm khẩu hiệu, tập kết ma tu, đồ sát tiên môn.

Nàng vốn cho rằng Mặc Vận chỉ là muốn lấy điều này làm lý do để ma tu đều làm việc cho hắn, tự cho hắn là vua mà thôi, nhưng cho đến lúc nhìn thấy Mặc Vận thật sự dẫn theo một nhóm ma tu giết đến trước tiên môn, nàng biết Mặc Vật thật sự tin vào lời tiên đoán đó nên mới điên cuồng như vậy.

Mặc dù Mặc Vận lớn mạnh, nhưng vẫn chưa lớn mạnh đến như vậy, khơi dậy chiến tranh vào lúc này quả thực là tìm chết.

Ở phía xa xa, nàng nhìn thấy Tu Mộc đứng ở nơi trước nhất trong đám người, đám người hỗn loạn đứng lung tung, nàng như con thoi trong đám người, thỉnh thoảng lại thấp giọng nói với đệ tử phía trước mình: “Làm phiền tránh ra một chút.”

Tá Khuynh vừa ra khỏi đám người, liền bị ai đó đẩy một cái, cú đẩy đó rất mạnh, mơ hồ có chứa pháp lực, đẩy nàng đến lảo đảo, nàng lùi hai bước sang bên cạnh mới đứng vững được. Quay đầu nhìn người đi đến.

“Nhường đường một chút.” Người đẩy nàng là đồng môn Tu Nhiên, phía sau nàng ta là tiểu sư muội đồng môn - con gái của Chưởng môn, Thanh Ly. Hai người rõ ràng cũng vừa đi ra khỏi nhóm người. Tu Nhiên cười híp mắt quay đầu nói với Thanh Ly: “Sư muội, mau đi đi.”

Nói rồi, nàng ta xem thường mà liếc nhìn Tá Khuynh một cái: “Tu vi thấp vẫn là nên ra sau trốn đi, đứng có bị ai bất cẩn rạch vào mặt là hết cách quyến rũ nam nhân đó.”

Tu Nhiên và Thanh Ly giống nhau, rất có thiên phú trong việc tu luyện, nàng ta và Thanh Ly một người là Kim Đan sơ kỳ, một người là Kim Đan hậu kỳ. Người tu vi cao thâm như nàng ta trước giờ vẫn luôn xem thường người dựa vào Trúc Cơ đan mới có thể miễn cưỡng thăng cấp là Tá Khuynh, bình thường thường xuyên lăng mạ nàng bằng ngôn ngữ.

Mắt Tá Khuynh tối sầm lại, mím môi không nói gì.

Thanh Ly kéo kéo tay áo của Tu Nhiên, không tán thành mà lắc đầu với Tu Nhiên, sau đó đi đến bên cạnh Tu Mộc, nói: "Phụ thân, sư huynh, con đến muộn rồi."

Tu Mộc vốn dĩ đứng ở bên cạnh Chưởng môn, Chưởng môn nghe thấy tiếng Thanh Ly, thở dài nói: "Con đến rồi." Liền đứng sang phải, nhường vị trí cho Thanh Ly, để Thanh Ly đứng ở bên cạnh Tu Mộc.

Thanh Ly nghiêng đầu cẩn thận nhìn Tu Mộc một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Đúng thật là một đôi bích nhân đó, thiên tài kết hợp thiên tài, hoàn hảo biết bao, nếu như không có hồ ly tinh tác quái thì tốt quá rồi." Tu Nhiên quái gở nói: "A, Tu Khuynh sư muội, lúc nãy không nhìn thấy muội, đừng để ý lời ta nói, tùy tiện nói thôi."

Tu Chân nhân thính lực đều siêu phàm, lời của Tu Nhiên nói người đương nhiên đều nghe được. Tu Mộc không nói gì, lẳng lặng lùi về phía sau hai bước, điềm tĩnh đứng sang bên cạnh Tá Khuynh, nắm tay Tá Khuynh lên. Ánh mắt hắn ta lạnh lùng nhìn Tu Nhiên một cái, Tu Nhiên liền hậm hực ngậm miệng lại.

Hành động này của Tu Mộc khiến sắc mặt của Thanh Ly và Chưởng môn đều khá là khó coi. Nhưng đại chiến sắp tới, không có ai có tâm tư để ý đến chuyện ghen tuông nhỏ bé giữa các nữ đệ tử. Mọi người muốn quan tâm tới hướng đi của nhóm ma tu phía đối diện hơn.

Tá Khuynh cũng không nói gì, hoặc là nói, đối với nàng mọi thứ bên cạnh đều trở nên không còn quan trọng nữa, nàng nhìn chằm chằm vào nhóm ma tu ở phía đối diện, cảm giác kỳ quái trong lòng đó càng lúc càng mãnh liệt, có thứ gì... đang kêu gọi nàng, trong lồng ngực vừa buồn bực vừa ngứa ngáy, hắc khí đầy trời không hề khiến nàng cảm thấy sợ hãi, ngược lại khiến nàng cảm thấy khát vọng.

Là thứ gì... rốt cuộc là thứ gì?

Mặc Vận là người lên tiếng trước, thảnh thơi khiêu khích nói: "Này, người đến đủ chưa, tiên môn các ngươi chỉ có nhiêu đây người? Không đủ giết đâu."

Chưởng môn lạnh giọng đáp lại: "Thằng nhãi vô tri, thật sự cho rằng dựa vào đám người này của các ngươi là có thể làm lay động nền móng nghìn năm của tiên môn?"

"Có thể làm lay động hay không, không phải thử là biết rồi sao?"

Chưởng môn cười lớn: "Bọn ta đang lo là không có cơ hội treo cổ hết đám yêu nghiệt các ngươi, đúng lúc tự các ngươi đưa đến tận cửa rồi."

Mặc Vận cười nói: "Ta đến tận cửa lấy mạng các người." Hắn ta không phí lời nữa, vung tay lên, hắc khí đầy trời bao phủ xuống, nhóm ma tu xông về trước hét lớn người sự bao trùm mù mịt của hắc khí. Các tiên môn cũng lập tức kháp quyết, dùng tiên khí tập hợp lại thành từng cái vòng bảo hộ, ngăn chặn Ma khí xâm nhập.

Tu Mộc che ở trước người Tá Khuynh nói: "Nơi này hung hiểm, chăm sóc cho chính mình." Dứt lời, liền bay người lên trước nghênh chiến.

Tá Khuynh biết rõ lúc này nàng nên kháp quyết tập hợp lại vòng bảo hộ xung quanh người để chống lại sự xâm nhập của Ma khí trước, tu vi của nàng thấp kém, nếu Ma khí nhập thể, lúc thi triển pháp thuật dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, mà Ma khí của Mặc Vận, càng không thể xem thường. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn tinh thần của nàng ngẩn ngơ, nàng... nàng muốn...

"Sư tỷ!" Ôn Lăng vỗ vai nàng một cái, một tầng tiên khí tràn ra từ lòng bàn tay của y bảo phủ toàn thân nàng, vững vàng che chắn cho nàng, Ôn Lăng lo lắng nói: "Đừng để bị Ma khí nhiễu loạn tâm trí, bảo vệ chính mình."

Lúc này Tá Khuynh mới miễn cưỡng hoàn hồn lại, yếu ớt cười nói: "Đệ đi đi, không cần quan tâm ta, ta trốn phía sau giết những tiểu ma tu."

Phía trước đã đánh đến không thể tách rời ra, Tu Mộc, chưởng môn,... một người bị nhiều ma tu bao vậy, trên người dính đầy máu màu đen. Chiến cuộc căng thẳng, Ôn Lăng nhất thời cũng không thể quan tâm đến nàng, bay người lên trước trợ giúp Tu Mộc.

Tu Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy màn này, không kiên nhẫn nói: "Còn chưa cút ra phía sau sao! Đừng để người khác vì bảo vệ người mà phân tâm!" Nói xong, cũng liền bay lên gia nhập vào chiến cuộc.

Vòng bảo vệ Ôn Lăng cho Tá Khuynh rất rắn chắc, nàng nhất thời cảm thấy cảm giác mãnh liệt đó đã phai nhạt hơn một chút. Nàng ép bản thân mình bình tĩnh lại, niết quyết một cái, từ đầu ngón tay bắn ra một đòn, đánh rơi vũ khí của tên ma tu to con phía trước.

Ma khí trong không khí càng thêm nồng nặc, Ma khí điên cuồng nuốt chửng tiên khí của nhóm tiên môn, có tiểu tiên tu yếu kém không cẩn thận bị Ma khí nhập thể, rất nhanh liền tẩu hỏa nhập ma, tự bạo mà chết. Nàng nhìn thấy Mặc Vận ở phía xa xa giơ tay lên, ám quang lóe sáng tay hắn ta; Ma khí từ lòng bàn tay hắn ta điên cuồng tràn ra. Ma khí đầy trời đều là do hắn ta bố trí, hắn ta lớn mạnh đến đại đến gần như khủng bố.

Tá Khuynh vẫn luôn rất sợ chết, thế nhưng không biết tại sao nàng không sợ Mặc Vận, cũng không sợ những tên ma tu đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play