Hắc khí kéo theo Tá Khuynh đưa nàng từ từ đáp xuống đất. Nàng không nghiêng không lệch đáp ngay chính giữa ranh giới đối đầu giữa ma tu và tiên tu.
Máu dọc theo mắt cá chân nàng chảy xuống đất, làm mặt đất cháy đen.
Nàng ngẩng đầu lên, hôm nay nàng đứng giữa hai thế lực, nhưng kỳ lạ là nàng không hề thuộc phe nào cả.
Nàng vốn là tiên tu, một khắc trước còn dùng linh lực chống lại ma tu, nhưng hiện tại toàn thân nàng đầy máu me, xung quanh là Ma khí vô cùng đáng sợ, hai đồng tử đỏ tươi, chẳng khác nào một ma đầu khát máu.
Tá Khuynh chỉ ngẩn người trong chốc lát, nàng liền nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Không biết đã xảy ra chuyện gì, ấy vậy mà nàng lại không chết, nàng cảm thấy bản thân mình có một mối liên hệ mãnh liệt nào đó với Ma tộc, dường như nàng vốn dĩ là một phần trong số họ.
Nhưng từ xưa đến nay Ma tộc có thù tất báo, hung bạo tàn nhẫn, chưa chắc sẽ chấp nhận một tiên tu vừa mới chống lại bọn chúng như nàng đây. Còn bên tiên môn, mặc… mặc dù vừa mới hại nàng thành ra bộ dạng này, nhưng suy cho cũng cùng tu tiên nhiều năm nay.
Những năm nay, nàng luôn lấy thiện đãi người, không gặp sóng gió, nàng dùng sự ngu xuẩn và nịnh bợ để sống qua ngày, bọn họ chưa chắc sẽ ép nàng đến con đường cùng.
Nàng phải sống tiếp, nhất định phải sống tiếp.
Nàng lau lau máu trên mặt, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Tu Mộc.
Tu Mộc - người được Thanh Ly chữa khỏi, trên người không hề bị chút thương tích nào. Tay áo bên trái của hắn ta bị đốt thành tro bụi, lộ ra cánh tay non nớt, làn da trắng nõn cùng đường nét cơ bắp săn chắc toát lên sự cường tráng và sức mạnh như trước đây, cộng thêm khuôn mặt thanh tuấn, trông hắn ta chẳng có phần nhếch nhác nào ngược lại còn có một loại hấp dẫn người khác.
Lúc nàng nhìn Tu Mộc, Tu Mộc cũng đang chăm chú nhìn nàng, biểu cảm vừa bi thương vừa kinh ngạc.
Kinh ngạc cái gì? Kinh ngạc vì nàng vẫn chưa chết sao?
Một sự căm ghét ngất trời cuồn cuộn dâng lên trong lòng ngực Tá Khuynh. Hắn ta hại nàng ra nông nỗi như này nhưng hắn ta lại không hề dính chút thương tích nào? Nàng hận không thể khiến cho hắn ta bị Ma khí lăng trì, để hắn ta trải nghiệm gấp đôi nỗi đau của nàng, nhưng nàng thật sự quá yếu, mặc dù nàng căm hận hắn ta đến phát điên nhưng vẫn cần sự bảo vệ của Tu Mộc.
Vì vậy nàng cố đè nén cảm xúc, ép bản thân miễn cưỡng nở ra một nụ cười tươi nhìn Tu Mộc. Không ai biết rằng sự căm ghét không thể che giấu trên khuôn mặt nàng đã bóp cong nụ cười ấy, so với vết máu trên mặt nàng thì nó còn hung dữ, đáng sợ hơn nhiều.
Cùng lúc đó, Tu Nhiên đứng bên cạnh Tu Mộc vung tay lên, mấy mũi nhũ băng cực mỏng chứa đầy sát khí nhanh chóng bay về phía Tá Khuynh, nhưng bay chưa được bao lâu thì bị một dùi gỗ từ đâu bay đến hất văng sang một bên. Ôn Lăng - người vừa ngăn chặn sự công kích của Tu Nhiên, bỏ tay xuống, quay đầu nhìn Tu Nhiên hét lên: “Tu Nhiên! Sư tỷ không dễ dàng gì mới giữ được cái mạng, tỷ đang làm gì vậy!”
Nói xong, Ôn Lăng nhìn về phía Tá Khuynh: “Sư tỷ, tỷ đừng sợ, đừng chấp tỷ ấy, tỷ qua chỗ ta này.” . đọc truyện trên tyt
Tu Nhiên cười lạnh một tiếng, quầng sáng của linh lực trong nháy mắt hội tụ trong lòng bàn tay nàng ta, nàng ta lạnh lùng nói: “Còn dám gọi nàng ta qua đây? Không nghe thấy đám ma tu vừa gọi nàng ta là gì sao? Gọi nàng ta là Ma Thần! Nàng ta đã nhập ma rồi! Còn không nhân lúc nàng ta vừa mới xuất thế, nhân lúc cơ thể đang yếu nhất mà giết nàng ta đi?”
Trong lúc nói, nàng ta đã tập hợp pháp lực, dốc hết sức lực hóa thành vô số băng lăng bay về phía Tá Khuynh.
“Sư tỷ cẩn thận!” Ôn Lăng không ngờ rằng Tu Nhiên lại một lòng muốn giết Tá Khuynh, nhất thời không kịp ngăn cản, y vươn tay trong sự bất lực, linh khí chỉ có thể hất văng một số băng lăng sang một bên, vẫn còn một ít băng lăng xuyên qua khe hở bay về phía Tá Khuynh.
Nhìn thấy những khối băng lăng khí thế đùng đùng hung dữ bay tới, Tá Khuynh theo bản năng lùi lại một bước, nàng biết đây là tuyệt chiêu của Tu Nhiên, bất cứ chỗ nào bị băng lăng đâm vào, không chỉ chỗ đó nhanh chóng bị đóng băng mà còn có hàn khí xâm nhập vào cơ thể, gặm nhấm linh mạch, mà linh mạch của nàng đang là lúc yếu nhất, căn bản không chịu đựng được loại hàn khí như này.
Trong quang cảnh đó, Tá Khuynh nhanh chóng liếc nhìn những người mới một khắc trước còn cùng nàng kề vai sát cánh chiến đấu với nhau, mỗi người họ mỗi biểu cảm khác nhau, có thương xót, có hoảng sợ, có hả hê, có chán ghét, có lo lắng nhưng tất cả đều đứng bất động mà ngầm hiểu nhau.
Ngoại trừ Ôn Lăng, chẳng có ai có ý định muốn giúp nàng một tay.
Tá Khuynh lạnh lùng nhìn Tu Nhiên, những năm qua nàng đều luôn nhượng bộ nhưng Tu Nhiên vẫn cứ cố gắng nghĩ cách chống đối nàng, nếu như có thể, nàng muốn tự tay khiến nàng ta thịt nát xương tan, nhìn nàng ta gào thét trong đau đớn.
Không ngờ tâm nghĩ ý liền động, vài luồng hắc khí dày đặc từ trong ngực nàng cuồn cuộn bốc ra nhanh như tia chớp lao về phía Tu Nhiên, sau đó lần lượt xuyên qua ngực Tu Nhiên, nhanh đến mức những người có mặt ở đó không một ai phản ứng kịp.
Sắc mặt Tu Nhiên thay đổi rõ rệt, băng lăng ngưng tụ mất đi pháp lực chống đỡ hoá thành sương mù, nàng ta “phụt” một tiếng rồi quỳ xuống mặt đất, phụt ra một ngụm máu đen.
Mà những luồng hắc khí đó không những không biến mất mà còn trở nên dày hơn, trở lại bên người Tá Khuynh, quấn quanh cổ tay nàng, hòa vào cơ thể nàng.
Tá Khuynh ngạc nhiên giơ tay lên, nhìn luồng hắc khí bao trùm lấy cánh tay mình, nàng mạnh… mạnh như vậy sao?
Tu Nhiên giơ tay lên, căm hận chỉ vào Tá Khuynh: “Yêu nghiệt! Không diệt trừ ma đầu, thiên hạ… khó bình!” Nói xong, nàng ta bất tỉnh ngã xuống đất.
Các tiên tu đưa mắt nhìn nhau, một phế vật tiên tu trước kia, trong nháy mắt lại có thể làm tu sĩ Kim Đan trọng thương đến mức này.
“Sư tỷ!” Thanh Ly cả kinh, chạy đến bên Tu Nhiên.
Lúc này Tá Khuynh mới nhìn thấy trên người Thanh Ly được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mềm mại, khí chất của nàng ấy cũng có sự thay đổi, càng thuần khiết và tao nhã hơn, giống như một nửa thần, tỏa ra ánh sáng rực rỡ thánh thiện bất khả xâm phạm, hoàn toàn khác với sự non nớt niên thiếu trước đây.
Thanh Ly nhìn Tá Khuynh với ánh mắt căm hận, tức giận nói: “Tá Khuynh! Muội dám làm ra chuyện ác độc như vậy với đồng môn của mình!”
“Này! Ngay cả ta cũng nhìn thấy rồi, là các ngươi động thủ với nàng ta trước.” Mặc Vận đứng sau họ xen vào, xem náo nhiệt không chê việc lớn, nói: “Đám tiên tu các ngươi còn vô lý hơn nhiều so với ma tu bọn ta mà.”
Chưởng môn Thanh Phong nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nói một cách châm chọc: “Ngay cả Mặc Vận còn bảo vệ ngươi, Tá Khuynh, mị lực của ngươi thật lợi hại.”
Tá Khuynh mím chặt môi, cố gắng kìm nén sự oán hận trong lòng.
Nàng thật sự đã chịu đủ những lời sỉ nhục như này rồi, bởi vì nhan sắc quyến rũ của mình mà nhiều năm qua nàng đã nghe không biết bao nhiêu lời nói bóng nói gió, ám chỉ nàng dụ dỗ người khác! Hận… nàng rất hận! Bởi vì cảm xúc của nàng dao động mãnh liệt nên những luồng hắc khí bao quanh nàng cũng trở nên dày đặc hơn.
Mà lúc này, một sư đệ luôn yêu thầm Tu Nhiên, bởi vì tâm trạng bị kích động đã biến ra một chiếc gai gỗ đánh lén Tá Khuynh.
Tá Khuynh gần như là ngay tức khắc phát hiện ra điều đó, nàng cau mày, hất nhẹ tay về phía người sư đệ đó, người sư đệ đó bị hất lên không trung bay đi thật xa, nằm liệt bất động trên mặt đất.
Tá Khuynh ngây người. Ngay lúc nàng còn đang đứng ngây người, Thanh Ly đột ngột đứng dậy, tức giận nói: “Muội dám hết lần này đến lần khác đả thương người khác!”
Nói xong, một quả cầu tròn phép thuật màu vàng từ trong tay nàng ấy hiện ra, hóa thành vô số dao găm bay về phía Tá Khuynh!
Có Thanh Ly dẫn đầu, vô số người đứng sau nàng ấy cũng bắt đầu khởi động phép thuật tạo thành một trận công kích, lần lượt đánh về phía Tá Khuynh.
Tá Khuynh vẫn còn đang ngây người, khi thanh kiếm quang của Thanh Ly chỉ cách trước mắt nàng vài tất nữa, nàng mới nhận ra mà vươn tay ra.
Ngay lập tức, một bức tường trong suốt hiện ra trước mặt nàng, ngăn chặn tất cả sự tấn công của Thanh Ly và những người khác, thanh kiếm quang không có cách nào lao về phía trước dù chỉ một chút.
Tá Khuynh bàng hoàng, nàng dùng tay phải điểm nhẹ về phía trước, bức tường phép thuật trước mặt nàng liền lao về phía trước, buộc tất cả các thanh kiếm quang phải lùi lại vài tất.
Tá Khuynh nhìn vào những thanh kiếm quang lơ lửng trên bầu trời, nàng sững người vài giây, khoé miệng hất lên, đột nhiên mỉm cười.
Mới đầu, chỉ là một nụ cười nhạt, một nụ cười thỏa mãn.
Sau đó, nàng lại hì hì một tiếng, rồi bật cười thành tiếng giống như nhìn thấy chuyện gì buồn cười lắm, càng cười càng to, càng cười càng lớn, nàng há miệng thật to, cười một cách vô cùng vui vẻ giống như một người điên, một kẻ cuồng loạn.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tá Khuynh điên rồi, nhưng chỉ có bản thân Tá Khuynh hiểu, nàng không hề điên.
Chỉ là nàng cảm thấy rất buồn cười.
Sự theo đuổi cả đời của nàng, khát vọng mà nàng ước ao lâu nay, hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được, cuối cùng… cuối cùng nàng cũng thực hiện được rồi, sức mạnh to lớn mà nàng theo đuổi một đời.
Theo cách nực cười này - bị người thân thiết với chính mình giết chết.
Tu Mộc không hề động đậy, đứng một bên quan sát mọi chuyện, hắn ta đưa mắt nhìn Tá Khuynh - một người gần như sắp mất trí, trong mắt tràn ngập sự đau khổ khó biểu đạt thành lời.
“Khuynh Nhi…” Hắn ta nhẹ giọng lẩm bẩm, ngoại trừ hắn ta ra không ai có thể nghe thấy.
Ôn Lăng vội vàng nắm lấy cổ áo hắn ta, hét lên: “Tu Mộc! Huynh đang làm gì vậy? Mau giúp sư tỷ! Tỷ ấy là vị hôn thê của huynh đó!”
Cùng lúc đó, Thanh Ly cũng nghiêng đầu nhìn hắn ta, cầu cứu: “Sư huynh, mau đến giúp muội.”
Tu Mộc mím môi, không hề trả lời ai, chỉ nhìn chằm chằm Tá Khuynh - người sắp phát điên, hai mắt phủ đầy tia máu.
Trong số những Ma tộc đứng sau Tá Khuynh, có một trợ thủ bên cạnh Mặc Vận nhìn chằm chằm vào những luồng hắc khí càng ngày càng mãnh liệt, cực kỳ hung hãn bao quanh Tá Khuynh, hai mắt rộ lên tia sáng. Đột nhiên hắn ta cao giọng hô to: “Hoan nghênh Ma Thần đại nhân trở về.”
Nói xong, hắn ta dẫn đầu thành kính quỳ một gối xuống đất, tay phải đặt ở trước ngực, cúi đầu, quỳ xuống hành lễ.
Nghe thấy giọng nói của người này, tiếng cười của Tá Khuynh dần dần dừng lại, nàng quay người lại, đưa mắt nhìn Ma tộc đứng sau lưng mình.
Theo tiếng hô của hắn ta, rất nhiều ma tu đứng sau hắn ta cũng bắt chước hô theo, nhất thời, tiếng hô “Hoan nghênh Ma Thần đại nhân” vang lên không ngừng, trong nháy mắt, ngoại trừ Mặc Vận thì tất cả các ma tu đều quỳ một gối xuống, cung kính bày tỏ lòng trung thành với nàng.
“Ma Thần…” Tá Khuynh suy ngẫm đi suy ngẫm lại hai từ này, nàng có thể cảm nhận được giữa nàng và đám người Ma tộc này có mối liên hệ mãnh liệt nào đó.
Giống như nàng sinh ra là để làm vương của họ, dẫn dắt, ra lệnh cho đám nô dịch bọn họ, tận hưởng lòng trung thành và sự phục tùng của họ dành cho nàng.
Nàng đưa mắt nhìn Mặc Vận - người duy nhất trong số ma tu không quỳ xuống. Mặc Vận cũng không động đậy, đưa mắt nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt không mấy dễ coi.
Sau lưng Tá Khuynh, Thanh Ly nghiến răng nghiến lợi nói: “Muội ấy đã thật sự nhập ma rồi! Muội ấy chính là yêu nghiệt! Tu Nhiên không hề đổ oan cho muội ấy!” Nàng ấy biến ra vô số thanh kiếm quang, tất cả lao về phía Tá Khuynh.
Bức tường trong suốt phía sau Tá Khuynh dường như không thể ngăn chặn được nhiều đòn tấn công như vậy, dần dần lùi lại phía sau.
Tá Khuynh không hề động đậy, như thể nàng không hề quan tâm đến những thanh kiếm sau lưng ấy có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào. Nàng nhìn chằm chằm Mặc Vận, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng.
Toàn bộ Ma tộc chỉ có một mình Mặc Vận là người duy nhất không quỳ xuống, sắc mặt Mặc Vận thay đổi liên tục, đấu tranh nhiều lần, cuối cùng hắn ta cũng quỳ một chân xuống, đặt tay phải lên ngực, mắt nhìn chằm chằm vào Tá Khuynh, nhỏ giọng nói: “Hoan nghênh Ma Thần đại nhân trở về.”
Tá Khuynh chớp chớp mắt, hỏi: “Tất cả các ngươi đều tuân theo mệnh lệnh của ta?”
Mặc Vận mở miệng nhưng lại không phát ra tiếng nào, hắn ta do dự mấy lần, cuối cùng hắn ta mở miệng với bộ dạng không mấy tình nguyện: “Vâng.”
Tá Khuynh bật cười, cười rất vui vẻ, nàng vốn đã có một khuôn mặt đẹp, những vết máu khô trên mặt càng khiến cho nụ cười của nàng vừa thu hút vừa kỳ dị. Hai mắt nàng híp lại, nhẹ giọng nói: “Mặc Vận, lặp lại lời tiên đoán của Thánh Nữ.”
Sắc mặt Mặc Vận không mấy dễ coi, một người ở địa vị cao lâu ngày như hắn ta đương nhiên không thích bị người khác dùng mệnh lệnh sai khiến, nhưng hắn ta vẫn trầm giọng nói: “Khi Tinh Hà mờ tối, Thánh Nữ xuất thế, bóp chết hết thảy mọi tội ác và ô uế, bảo vệ thế giới.”
Bóp chết hết thảy mọi tội ác và ô uế, vậy chắc chắn là cũng bao gồm cả nàng rồi.
Tá Khuynh quay người nhìn về phía Thanh Ly, nụ cười trên mặt bỗng trở nên lạnh lùng. Nàng vung tay về phía những thanh kiếm quang đang lơ lửng trên không trung của Thanh Ly, những thanh kiếm quang ấy ngay tức khắc nát vụn rồi biến mất!
Tá Khuynh nghiêng người, nhảy lên trên không trung, từ trên không trung lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những đồng môn ngày trước chống đối nàng. Nàng từ từ biến ra một thanh kiếm màu máu trong tay, thanh kiếm đó vô cùng mỏng, bao quanh là một tầng Ma khí dày đặc cùng tia chớp cực mỏng.
Nàng không còn che giấu sự oán hận và thịnh nộ của bản thân nữa, lớn tiếng quát: “Cùng ta giết sạch hết bọn chúng!” Lời vừa dứt, nàng dẫn đầu xông lên, từ giữa không trung lao xuống, thanh kiếm trong tay nàng trực tiếp đâm thẳng vào tim Thanh Ly!
Đường kiếm quá nhanh, một người yếu như Thanh Ly tránh không kịp, Chưởng môn ở bên cạnh Thanh Ly phản ứng nhanh liền đỡ lấy đòn công kích của Tá Khuynh, giận dữ hét lên: “Tu Khuynh! Ngươi thật sự muốn thông đồng với Ma tộc, tàn sát đồng môn ngày trước của ngươi sao?”
“Tên ta không phải Tu Khuynh.” Tá Khuynh không hề nổi cáu, nàng khẽ mỉm cười, trên mặt không còn vẻ nhu mì, nhút nhát như trước kia nữa thay vào đó là vẻ mặt khoa trương, hỗn xược, đôi mắt màu máu sáng như ánh sao, kiên định nói: “Từ trước đến nay, tên ta là Tá Khuynh.”
Đến tận bây giờ, nàng vẫn nhớ như in ngày hôm đó, ngày nàng quỳ trước cổng phái Linh Kiếm, Chưởng môn đi ngang qua, nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Tà khí và dục vọng trong mắt ngươi quá nặng, ngươi lo tu tâm dưỡng tính trước đi.” Thế là từ ngày hôm đó tên của nàng cứ như thế bị đổi thành Tu Khuynh, bởi vì Chưởng môn muốn nàng tu tâm dưỡng tính.
Nhưng từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ quên đi tên họ của mình, nàng họ Tá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT