"Trông thấy tình trạng của tiểu Sa nhi, ta sợ cậu ấy sẽ không chống trụ được bao lâu nữa." Vô Trần thở dài, lo lắng không thôi.

"Ngươi có cách nào sao?" Cố Huyền Mặc âm trầm suy ngẫm, hắn vốn dĩ không tinh tường những chuyện thuật pháp này, Mạn Châu Sa linh thể vỡ nát, hiện tại chỉ là hồi quang phản chiếu, nếu ngay cả Vô Trần cũng không có cách, hắn ta thật không có biện pháp.

"Tử Linh đăng cùng Bích Vân đan vốn có thể cải tử hoàn sinh, bất quá linh khí trong đăng đã bị ta hấp thu phần lớn, còn đan dược ta cũng đã nuốt vào người..." Vô Trần vừa nói đến đây, đã nghe thấy tiếng Dạ Vũ cắt ngang "Như vậy chỉ cần ngươi nguyện ý trở thành dược đỉnh cùng với tiểu Sa nhi song tu là có thể dẫn linh truyền khí độ thể đi." Dạ Vũ mừng rỡ, cao sanh có mắt, một công hai chuyện, chuyện tốt thành đôi, tuyệt hảo tuyệt hảo!

"Ta thấy đây cũng là chuyện tốt." Cố Huyền Mặc cũng tán thành ý kiến của lão bà nhà mình.

"Chỉ là như vậy có khác nào thừa lúc người gặp nạn mà..." Vô Trần bất đắc dĩ, anh trong lòng mong muốn cứu chữa cho Mạn Châu Sa, lại không muốn làm cậu phải khó xử trong mối nhân duyên rối như tơ vò này.

"Ngươi còn chưa mở lời, làm sao biết cậu ta không đồng ý." Dạ Vũ biểu cảm chỉ tiếc luyện sắt không thành thép. Ngươi cứ mãi chính nhân quân tử thế này thì bao giờ người mới gạt đến tay đây!

"Vậy được, ngày mai ta sẽ đi nói với tiểu Sa nhi." Vô Trần rối loạn, cảm giác hồi hộp vô cùng.

"Ta đồng ý." Mạn Châu Sa mở to đôi mắt đỏ huyết sắc nhìn nam nhân vừa đưa ra đề nghị song tu trợ thể cùng mình, cậu đã nợ người trước mặt này quá nhiều, quãng đời còn lại này, coi như bồi cho anh, chỉ cần là điều anh muốn, cậu bằng lòng hết thảy.

"Ngươi không suy nghĩ thêm sao?" Vô Trần lưỡng lự bất kham.

"Ngươi không muốn sao?" Mạn Châu Sa kinh ngạc, cậu những tưởng anh sẽ vui mừng vì mình đồng ý, sao thái độ lại bất thường như vậy.

"Không..không phải. Đây là chuyện chung thân đại sự, ta sợ ngươi sẽ hối hận thôi." Vô Trần vuốt ve mái tóc đỏ yêu dị của ái nhân, tình yêu này dù đến quá muộn, bất quá ông trời cũng không bạc đãi anh, cuối cùng cũng có thể cùng cậu trải qua hết quãng đời còn lại, nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng, hàn khí lạnh buốt thấu xương mà Mạn Châu Sa phải chịu đựng làm anh đau đớn không thôi, vốn dĩ người thiếu niên này anh sủng trên đầu quả tim, cậu lại vì mình mà chịu đựng hết thảy mọi tra tấn của cấm chú, đều do anh không tốt.

Mạn Châu Sa trở tay nắm lấy tay anh, trái tim cậu đã hoàn toàn giá lạnh, vô tâm, vô tình, không thể yêu bất kỳ người nào nữa, bất quá cậu vẫn có thể bỏ qua hết thảy cùng anh đi đến cuối cuộc đời.

Hai người ai cũng cảm thấy mình nợ đối phương, lại không hiểu rằng, xuất phát điểm của tình yêu vốn không nên từ thương tiếc mà ra, suy cho cùng, vẫn là tạo hóa trêu người.

Ma vương Vô Trần tỉnh lại, chuẩn bị tổ chức đại hôn nguy nga tráng lệ cùng ái nhân của mình, hai giới Quỷ – Ma náo nhiệt không thôi, điều tiếng truyền đi khắp nơi, náo loạn cả vùng Quỷ Vực.

Tại trên Thiên đình cũng không che được tiếng gió, Tử Uyên vừa nhận được tin tức, lập tức hạ phàm, tìm kiếm lối vào Quỷ Vực. Không phải hắn chưa từng truy lùng nơi này, tiếc là Quỷ Vực được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp bí pháp của Quỷ Đế, nhân gian cùng Thiên giới khó lòng phát hiện, kể cả hắn cũng không ngoại lệ.

Hơn cả tháng lặn lội truy tìm nhưng không có kết quả, Tử Uyên vẫn không nản lòng, vô tình bắt gặp một tiểu hoa yêu bị bọn ác tặc vây công, nhìn thấy tên đầu lĩnh mặt mày hung ác: "Ha ha, để xem ngươi còn trốn đi đâu. Dám đắc tội cùng phu nhân còn muốn bỏ trốn, đúng là không biết sống chết."

Hoa yêu thương tích đầy mình, thở cũng không còn hơi sức, nhắm mắt chờ chết, đợi một hồi lại không thấy cơn đau như trong trí tưởng tượng xuất hiện, mở mắt ra đã thấy đám người hung ác nằm nhoài cả ra. Nàng không tin tưởng, dụi dụi mắt mình, nhắm lại mở ra, chớp chớp liên tục, này cũng quá tà đạo rồi đi.

"Ngươi không hoa mắt, là ta đã hạ bọn họ." Tử Uyên vốn không muốn xen vào chuyện nhân gian, nhân quả luân thường, còn không phải chuyện của hắn, bất quá nhìn đóa hồng liên trước mắt làm hắn nảy sinh cảm giác nếu như người bị tấn công là tiểu bỉ ngạn của mình, liền không nhịn được mà ra tay.

"Ân công, đại ân đại đức của người, Hồng Nhiên nguyện làm trâu ngựa để trả." Tiểu cô nương xinh đẹp, tiếng nói còn có vẻ non nớt, mặt thanh mi tú, lại biết lễ nghĩa.

"Không cần đâu, ta và ngươi bất quá chỉ là một màn bình thủy tương phùng, không cần để tâm." Tử Uyên lướt qua cô rời đi, lại nghe tiếng nói gần gũi lần nữa vang lên "Ân công đã cứu Nhiên nhi, ngươi có thể làm việc thiện cho trót, dẫn ta về nhà được không, bà bà sợ là đang rất lo lắng cho ta đi." Lời vừa dứt, đã khóc nấc, trông đáng thương không thôi.

"Nín đi, ta đưa ngươi về." Tử Uyên thở dài, chuyện bản thân còn lo chưa xong, lại ra tay làm chuyện bao đồng, thật là ngu ngốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play