Quỷ Vực hiện tại bầu không khí căng thẳng đang bao trùm lấy mọi người, Cố Huyền Mặc trước giờ ngồi bàn giấy, phê duyệt công văn chứ chưa từng đối diện với thi pháp tụ hồn chấn nguyên thế này, vừa không có kinh nghiệm, vừa không tránh khỏi hoang man.

Mạn Châu Sa lại càng tập trung gấp trăm lần, được mất lần này quyết định sống chết của Vô Trần, cậu làm sao có thể qua loa.

Dạ Vũ đứng một bên hít thở thôi cũng sợ phiền đến hai người đang triển thuật ngay tâm trận, Mạn Châu Sa tế hết linh hồn, khai mở cấm chú, nửa thân thể vốn đã chạy dài ấn ký đỏ rực của cậu lúc này càng thêm đầy kín, đậm màu, đôi con ngươi đỏ tươi như máu bất cứ lúc nào cũng có thể chảy xuống huyết lệ, sợi dây buộc tóc không biết đã đứt ra tự lúc nào làm cho mái tóc dài đỏ thẫm tung bay lả lướt trong pháp trận.

Cố Huyền Mặc bên cạnh cũng không kém chút nào, toàn thân Quỷ đế hắc khí nồng đậm, con ngươi tử sắc chăm chú về hướng người đang nằm trong quan tài ngọc, tay kết ấn giữa ngực cùng miệng luôn niệm pháp quyết, dẫn truyền linh khí vào cấm chú của Mạn Châu Sa cũng như độ linh cho hai người đó.

Tử Linh đăng đặt ngay tại thiên linh cái của Vô Trần, không ngừng tụ hồn ngưng thể cho Ma Vương; Bích Vân đan từ sớm đã được Mạn Châu Sa cho Vô Trần nuốt vào, hiện tại thân thể của anh nhìn qua tràn đầy sức sống.

Sấm sét ầm ầm, lôi điện từng cơn đánh xuống Quỷ Vực, Dạ Vũ kinh hãi khẩn cầu cho bọn họ không xảy ra chuyện gì, lại thấy sấm chớp nhắm thẳng ngay vào vị trí của Vô Trần, liên tục giáng xuống, phá tan trọc khí quấn thân, cũng làm cho hai người đang thi pháp văng ra xa khỏi không trung, Dạ Vũ tiến tới đỡ lấy lão công của mình sốt ruột độ khí, cẩu độc thân Mạn Châu Sa vừa nhìn qua hướng Quỷ đế đã bị tọng cho một họng đầy cẩu lương.

"Tiểu Sa nhi, vất vả cho ngươi rồi." Âm thanh quen thuộc vạn năm cậu không hề bận tâm, chẳng buồn ngó ngàng tới, cứ ngỡ cả đời vĩnh viễn chẳng có cơ hội nghe thấy tiếng nói của người này, nào ngờ Vô Trần vậy mà đã dịch chuyển tới trước mắt cậu, dùng đôi tay hữu lực bế cậu lên, truyền khí dưỡng thương cho cậu.

Vô Trần đưa tay lau đi vết máu đen nơi khoé miệng Mạn Châu Sa, ngón tay chạy dọc theo ấn ký nửa bên mặt cậu, ánh mắt thương tiếc lại lưu luyến không nguôi: "hà cớ gì phải làm vậy" rồi đặt lên mi tâm cậu nụ hôn chất chứa tình ý sâu đậm.

Cố Huyền Mặc được Dạ Vũ đỡ tới, nhìn cặp đôi nào đó còn đang tình chàng ý thiếp, cất lời "Ngươi tỉnh lại thì tốt rồi, nếu không chẳng biết cậu ta sẽ thế nào". Cực kỳ ghi nhớ bổn phận, phát huy cực lực vai trò của ông mai!

"Ân tình này, ta sẽ ghi nhớ!" Vô Trần để lại một câu, rồi bế Mạn Châu Sa vào trong tẩm phòng, vừa thức giấc sau cơn mê dài, đã thấy ái nhân mình tâm tâm niệm niệm mang thân thương tích đầy mình, Vô Trần lòng đau tâm đau, chỉ muốn vội vàng trị thương cho cậu.

"Ngươi sao lại ngu ngốc mở ra Chuyển Sinh chú thế này? Có biết là cấm thuật, ngay cả người thi triển như ngươi cũng dễ dàng mất mạng không?" Dù là trách cứ nhưng ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng như không nỡ làm thương tổn tới Mạn Châu Sa.

Rốt cuộc cậu cũng hoàn toàn tin vào những gì đang xảy ra trước mắt, Ma vương đích thực đã tỉnh lại, cậu oà khóc như đứa trẻ làm sai việc, khóc nấc từng cơn, nước mắt lăn dài làm ướt đẫm ấn ký thoạt nhìn có chút dị thường "Ta sai rồi,...là ta hại ngươi mất mạng, đều là lỗi của ta..."

"Ta chưa từng trách ngươi, toàn bộ đều là ta cam tâm tình nguyện. Ái thượng ngươi, ta đồng ý trả bằng mọi đại giới." Vô Trần từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu tại trời hoa bỉ ngạn, thiếu niên tuyệt mỹ xuất thần, ngây ngô nhìn anh, đôi mắt đào hoa câu hồn nhiếp phách, câu luôn cả trái tim anh đi mất. Cho tới thời khắc này, Vô Trần chưa từng hối hận vì chuyện đã si mê người thiếu niên này, càng không oán hận cậu đã đem lòng yêu thương người khác.

Tình yêu chính là như vậy, người mình yêu chưa chắc đã yêu mình, chỉ cần cậu hạnh phúc, anh chấp nhận đứng ở nơi xa dõi theo, âm thầm bảo vệ cậu.

Vỗ về Mạn Châu Sa một hồi, đến khi cậu mệt quá thiếp đi, anh mới đặt cậu lên giường, bản thân mình đi tìm Quỷ đế.

Dạ Vũ đang hí hửng chuẩn bị đánh yêu quái cùng lão công lại nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Ta nói, người này vừa tỉnh lại đã làm ảnh hưởng sinh hoạt tính phúc của mình, tiểu yêu tinh trong lòng Dạ Vũ hung hăng lên án Vô Trần một phen.

"Vào đi." Cố Huyền Mặc sau khi chỉnh trang cho hai người tươm tất liền hô với người ngoài cửa, liền thấy bóng dáng Vô Trần bước đến.

"Người đến tìm ta vì chuyện của Mạn Châu Sa sao?" Cố Huyền Mặc biết rõ suy nghĩ của người trước mắt này, không biết có nên nói những kẻ si tình trên thế giới này đều là người ngây dại, mở mắt nhắm mắt đều chỉ thấy mỗi ái nhân mình tâm niệm thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play