Hơn nửa tháng nằm vùng tại phòng kỹ thuật mà chẳng có tí tin tức gì, manh mối về kẻ phản bội thì không có, mà mỡ thừa ám ảnh từ kiếp trước, kiếp này đã trở lại hỏi thăm vùng eo thon gọn của y.

Dạ Vũ biểu tình hối hận, oán trách mình không đủ kiên quyết từ chối những bữa ăn đêm ngon lành cùng tổ kỹ thuật. Không đúng, y chính là đang dấn thân vào hang ổ, đi tìm bằng chứng cùng dấu vết kẻ phạm tội. Đúng vậy. Bản thân mình sao lại cao cả đến vậy.

“Tiểu Vũ, tối nay đi ăn tôm hùm đất nha.” Đấy, lại tới nữa rồi, huhu. An Kỳ tiểu cô nương với thể chất ăn mãi không mập, là kẻ đầu sỏ xách động chương trình này.

“Tôi vừa tìm được quán ở đường bên cạnh rất là nổi luôn nha.” Tên thứ hai hùa theo sự sa đọa của đồng đội không ai khác, chính là Tần Anh.

“Chần chờ gì nữa, nghỉ sớm triển thôi nào!” Và một đàn yêu tinh với khả năng rù quến hơn người, Dạ Vũ miệng niệm nam mô mà nội tâm đã dậy sóng ầm ĩ, tôm hùm đất đó, đặc sản S thành, đã vào mùa nên con nào con nấy to béo, chất thịt ngon ngọt, dai dai, hoà quyện sốt cajun thơm nức mũi, còn có xúc xích, bắp mỹ,… dừng, dừng, dừng.

“Ủa, chỉ có chúng ta thôi sao? Lương Đạt đâu?” Dạ Vũ kiểm kê đội hình, chợt thấy thiếu vắng bóng hình thân quen nòng cốt trong tiểu đội ăn vặt.

“Anh ấy bảo có việc muốn tăng ca, đêm nay không tham gia cùng.” Trần Quang lên tiếng, vừa nãy đã dùng hết công lực dụ hoặc nhưng vẫn không lay chuyển được tên ngày thường mê nhất chính là ăn hàng kia.

Có nội tình, Dạ tiểu yêu tinh nằm gai nếm mật, kiên nhẫn chờ đợi rốt cuộc cũng chờ được ngày này, “tôi chợt nhớ tối nay cùng Cố tổng có việc, không thể cùng mọi người, ngại quá…”

Dạ *ảnh đế tự phong* vừa diễn liền y như thật, làm sao bọn họ dám đắc tội đại Boss, liền lặng lẽ rút quân, để lại mình phu nhân tổng tài cùng Lương Đạt tại chỗ làm.

Dạ Vũ ngồi tại bàn làm việc của mình, mắt không ngừng quan sát kỹ thuật viên Lương, thấy hắn ta chăm chú điền điền viết viết, lẽ nào y suy nghĩ sai cho người khác.

Bỗng nhiên cơn đau kỳ lạ nhưng cực kỳ quen thuộc bùng lên từ phía bụng dưới, hay rồi, cho mày uống detox, đau lúc nào không đau, lại canh đúng lúc này, Dạ Vũ chẳng còn cách nào khác ngoài ôm bụng chạy bạch bạch vào toilet.

Hơi thở đều đặn, giả vờ không nghe những âm thanh mình đang tạo ra, Dạ Vũ bình ổn giơ tay chạm tới cuộn khăn giấy, thanh lịch rút ra từng tờ, chợt nghe tiếng mở cửa bất thường.

Loạt tiếng bước chân sau đó hệt như phim kinh dị lúc nửa đêm, Dạ Vũ nhanh trí ngồi hẳn người lên, nhấc chân khỏi mặt đất, im nghe những chuyện sắp diễn ra.

“Anh nói sao? Như vậy quá nguy hiểm, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì không may liên quan đến mạng người, chúng ta vào tù bóc lịch là cái chắc.” Giọng nói này, là Vĩnh Thiện, hoá ra kẻ nội gián bấy lâu nay tại phòng kỹ thuật là gã ta.

Dạ Vũ ý định nhóm người dậy, cơn đau như âm hồn bất tán lại đòi mạng, phải nhịn, tuyệt..đối..phải..nhịn..xuống.

Mồ hôi to như hạt đậu từng giọt rơi xuống, gương mặt đỏ bừng vì nín nghẹn, tay nắm mạnh muốn gãy cả chốt cửa, chờ đến khi tên kia ra ngoài, Dạ Vũ cảm thấy muốn hết cả thanh xuân.

Đôi chân run rẩy lủn bủn, sức lực xả nước cũng không có, từng bước lẩy bẩy như ông già tám chục tuổi đi về phòng kỹ thuật, chào tạm biệt Lương Đạt, gọi cho Cố lão công đến đón người.

Giây phút Cố Huyền Mặc nhìn thấy Dạ Vũ, hắn có cảm giác người trước mặt tàn tạ đến lạ thường, dường như từ sau khi người này ở bên cạnh hắn, mỗi ngày đều tiều tuỵ theo một cách khác nhau. Chẳng lẽ phong thuỷ Cố gia không hợp với y? Cố tổng âm thầm ghi nhận, để dịp nào hẹn thầy phong thuỷ về điều chỉnh lại vài thứ kẻo ảnh hưởng Dạ tiểu yêu tinh nào đó.

“Em vừa nghe được chuyện này.” Dạ Vũ cảm thấy việc quan trọng không thể giấu Cố lão công, liền rõ ràng rành mạch thuật lại đoạn đối thoại nghe được trong nhà vệ sinh.

“Ý em là Vĩnh Thiện bị thu mua, âm thầm gây cản trở cho buổi ra mắt siêu xe thế hệ mới? Còn cố ý tạo ra tai nạn khiến Cố thị sụp đổ trước công chúng?” Cố Huyền Mặc lý giải hậu quả trong câu chuyện của Dạ Vũ và những tầng âm mưu kinh người, và mục đích sau cùng của kẻ chủ mưu.

“Không sai! Cho nên cuộc đua xe lần này, em cũng muốn tham gia, anh sắp xếp cho em vị trí trong đội ngũ thành viên đi.” Dạ Vũ với kinh nghiệm đã trải qua một đời, y tự tin sẽ kiểm soát được rủi ro cũng như hoá nguy thành an.

“Không được. Quá nguy hiểm, anh không để em lấy tính mạng ra đùa giỡn. Chuyện lên sàng này anh còn cân nhắc lại.” Biết được có người trong tối luôn thừa cơ tấn công mình, Cố Huyền Mặc nào dám để Dạ Vũ đi mạo hiểm.

Quãng thời gian này hai người dù chưa tiến thêm bước nữa, nhưng cả thân và tâm của hắn đều lý giải rõ ràng chuyện mình yêu thích đối phương. Chẳng hiểu vì sao lại nhanh chóng như vậy đã tâm duyệt người nọ, chỉ biết từ ánh mắt đầu tiên gặp gỡ, sa vào bóng hình ấy, liền chẳng có cách nào để thoát khỏi tơ vương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play