Cố thị dù không phải tòa nhà cao nhất S thành, bất quá ai đi qua cũng phải ngước nhìn và trầm trồ ngưỡng mộ bởi kiểu dáng kiến trúc bễ nghễ, uy phong. Điểm nhấn tinh tế bằng đá pha lê tại các bo viền, phối hợp với màu sắc đen huyền bí của tông màu chủ đạo, tạo cho người xem ấn tượng tinh tế đến cực điểm.
Dạ Vũ cho dù có kinh qua bao nhiêu thế giới, đến khi quay lại nơi này vẫn có cảm giác quá mức tinh vi, người ngoài chưa chắc hiểu rõ bằng y sức chống chịu kinh người của kiến trúc tòa nhà này, cho dù bất chợt mạt thế ập đến như trong các bộ phim truyền hình kinh dị, nơi này chắc chắn sẽ biến thành căn cứ bất khả xâm phạm.
Cố Huyền Mặc đang tiến về cửa chính dĩ nhiên không biết người bên cạnh đã bổ não đến phân đoạn chiến đấu với thiên nhiên biến dị, dị năng giả siêu phàm đứng đầu phe thiện chính là lão công còn mình hẳn là tang thi vương ma mị, xinh đẹp đi. Mối tình trái ngang lâm li bi đát, còn vấp phải rào cản xã hội,…
“Đây là giám đốc quản lý bộ phận kỹ thuật – Phí Đông.”
“Chào giám đốc Phí.” Âm thanh Cố Huyền Mặc vừa vang lên liền kéo Dạ Vũ trở về mode thiếu niên tinh anh nhiệt huyết. Cứ như người nãy giờ suy diễn lung tung không phải là y vậy.
“Đây là Dạ Vũ, trước đây làm ở bộ phận chăm sóc khách hàng, hiện sẽ là lính mới bên khâu kỹ thuật.” Cố Huyền Mặc vẫn không rõ vì sao thiếu niên cứ khăng khăng đòi gia nhập bộ phận kỹ thuật, hắn có xem lại tài liệu hồ sơ của y, trước giờ vẫn luôn đạt thành tích tốt ở mảng chăm sóc khách hàng, có tháng còn dẫn đầu doanh thu.
“Chào cậu, rất vui vì cậu gia nhập bộ Kỹ thuật Cố thị.” Phí Đông vừa nhìn liền biết hai người này có gian tình, tức là vị trước mặt đây khả năng cao sẽ là tổng tài phu nhân tương lai, quả xôi bỏng này nhất định phải vừa yêu quý, vừa nâng niu.
“Vậy được, cậu cứ đi theo giám đốc Phí học hỏi đi. Tan làm tôi sẽ qua đón.” Dù sao cũng ở cùng nhà, sao có thể để y đi tàu điện hay taxi về, chưa kể khu biệt thự Cố thị nằm ở vị trí biệt lập, nếu không có thẻ thông hành thì rất khó vào.
Cố Huyền Mặc chẳng hề ý thức chuyện mình để tâm đến người kia thế nào, nếu có Hồng Nhiên ở đây, hẳn sẽ chẳng buồn mà phán rằng, đúng là cặp đôi trời định, một người IQ thấp phối với một kẻ EQ cũng không cao. Tuyệt phối, quả là tuyệt phối.
“Để tôi giới thiệu cho mọi người, thành viên trong nhóm, vị này là Dạ Vũ.” Phí Đông dẫn Dạ Vũ ra mắt toàn thể các tinh anh bộ phận kỹ thuật.
“Xin chào mọi người!” Dạ Vũ cúi đầu lễ phép, Phí Đông cho rằng đây có lẽ là thói quen từ bộ phận chăm sóc khách hàng cũ của y, lại chẳng biết tiểu yêu tinh nào đó chính là đang đánh giá lần lượt những đôi giày người ta, ân, toàn bộ đều là đồ hiệu, không có manh mối.
Lúc ngẩng đầu lên liền chạm phải dàn ánh mắt nơm nớp lo sợ, phu nhân tổng tài vừa vào tổ chẳng những không thị uy, còn hành lễ đối đãi, lễ này lớn quá, bọn họ nhận không nổi.
Dạ Vũ nào biết trong lúc hai người đi đến đây, Phí Đông đã lập ra phòng chat dành riêng cho các nhân viên, tuyên bố chuyện phu nhân tương lai gia nhập.
“Tôi là Tần Anh, kỹ thuật viên trưởng ở đây, phu nhân mời ngồi.” Tần Anh kéo ghế đặt xuống sau lưng Dạ Vũ.
“Tôi là An Kỳ, kỹ thuật viên cao cấp, phu nhân mời dùng trà.” An Kỳ cảm thấy may mắn vì cô chưa uống ly trà hoa cúc mới pha xong.
“Tôi là Lương Đạt, kỹ thuật viên cao cấp, phu nhân để tôi đấm lưng cho ngài nha.” Lương Đạt chạy đến phía sau y, còn chưa kịp đấm lưng đã bị người nọ ngăn cản.
“Dừng, dừng, dừng!” Dù Dạ Vũ không phủ nhận chuyện mình là phu nhân Cố Huyền Mặc, bất quá thái độ mọi người thế này y có chút không tiêu.
Tính ra thì tuổi đời mình là nhỏ nhất ở đây, đã đi đường tắt, đi cửa sau, còn để người khác cung phụng như bề trên thì chẳng giống tác phong Dạ Vũ.
“Mọi người cứ bình đẳng với nhau là được.” Dạ Vũ sau màn chào hỏi nhiệt tình kia, cụ thể đã hiểu rõ, tổ này gồm hai mươi người chia thành nhiều nhóm nghiên cứu sản phẩm khác nhau. Hay nói cụ thể hơn là, nhóm nghiên cứu và lắp ráp dòng xe sắp lên sàn gồm có năm người, Tần Anh, An Kỳ, Lương Đạt, Lâm Mạnh, Trần Quang. Gián điệp hẳn là sẽ nằm trong nhóm này, còn chuyện người đó là ai, Dạ Vũ cảm thấy mình hiện tại chính là hóa thân của thần thám Sherlock Home điều tra cho rõ ngọn ngành.
Y tiến về chỗ ngồi, tiện tay giữ lại ly trà hoa cúc An Kỳ vừa đưa, nuối tiếc uống từng ngụm, cảm giác nhung nhớ dâng đầy trong ký ức, đã bao lâu rồi y chưa nếm lại mùi vị thân quen này, đưa tay lau đi những giọt nước mắt ảo tưởng, Hồng Nhiên mới không nói là những thế giới kia, ký chủ chỉ lo thưởng thức sơn hào hải vị mà bỏ quên loại trà này đâu! Đúng là giả dối đến sa mạc lời!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT