"Vật lấy hiếm làm quý, về sau muốn ăn rau dưa chỉ sợ càng ngày càng khó khăn."
"Cũng không nhất định a. Tri thứ của nhân loại là vô cùng, có lẽ sau này không chừng sẽ có biện pháp thống trị tang thi."
Thanh âm đột nhiên phát ra từ bên góc làm cả bốn người quay đầu lại nhìn.
Bọn họ chỉ lo phần của mình, lại quên mất trên giường còn có một người đang nằm! Dù sao sau này bọn họ cũng là chiến hữu. Bọn họ cũng không muốn làm quá mức, miễn cho sau này không có biện pháp ở chung.
"Vừa định kêu ngươi, ngươi liền tỉnh, mau tới đây ăn đi." Hoàng Hiểu Lệ sẽ không nói là bọn họ đã quên đâu, dù sao bọn họ còn chưa ăn xong, nói như vậy cũng không sai.
Tô Mạc Ly cười tủm tỉm từ trên giường đi xuống, một giấc ngủ này cũng thật thoải mái a. Khó có lúc không cần lo lắng có thể hay không bị những thứ đó bắt đi.
"Trời ạ, không ngờ lại phong phú như vậy. " Tô Mạc Ly kinh ngạc cảm thán.
Trên bàn bày bốn đồ ăn một canh, mấy thứ này ở trước khi mạt thế đến là không đủ một bữa chính, nhưng sau mạt thế có thể nói là bữa tiệc lớn.
Phải biết rằng mặc dù lấy thân phận của hắn, mỗi ngày cũng chỉ có thể lãnh đến hai trăm khắc rau dưa. Một bàn lớn này cư nhiên đều là rau dưa. Ha ha, Tô Mạc Ly bỗng nhiên có chút hối hận, hối hận chính mình vì cái gì không sớm một chút gia nhập vào nhóm này.
Mỗi ngày ăn rau dưa củ quả, quả thực là đại hưởng thụ của a!
"Ăn nhanh lên, ăn xong rồi chúng ta còn phải tìm xe, tiếp tục đi phía trước đi"
"Sao không giữ chiếc xe cẩn thận?"
"Đương nhiên muốn a, dù sao cũng là toàn bộ tài sản của chúng ta! Trước tiê chúng ngồi chiếc xe này đi tới nơi đó, nếu như tang thi ở đó vẫn còn nhiều, chúng ta liền dùng chiếc xe này, nếu có thể lấy lại được xe, ta liền dùng chiếc cũ."
Giản Nặc nói tính toán của chính mình.
"Quyết định này của Tiểu Nặc rất không tồi, ta không có gì ý kiến." Hoàng Hiểu Lệ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lý Hiểu Đông cùng Chu Tử Minh càng sẽ không có ý kiến phản đối gì.
Hóa ra cô ta gọi là Tiểu Nặc a, tên thoạt nghe thực mềm mại, nhưng này tính cách sao lại khâc một trời một vực như vậy, Tô Mạc Ly một bên dùng bữa một bên suy nghĩ.
Năm người trầm mặc không nói gì càn quét hết đồ ăn trên bàn, đến canh cũng không dư lại.
"Bữa ăn này thật tốt." Chu Tử Minh sờ sờ bụng mình cảm thán.
"Chúng ta về sau đều sẽ được ăn như vậy." Giản Nặc hứa hẹn, xác thật, có không gian trong tay, đồ ăn như vậy đối với Giản Nặc mà nói chỉ là một cái hâdt tay.
"Ha ha, đi theo Giản Nặc có thịt ăn nha." Lý Hiểu Đông đùa dai nói.
"Cho nên ngươi sau này càng nên ôm lấy đùi ta, miễn cho ta xem ngươi không vừa mắt, lại đem ngươi đổi đi." Giản Nặc nhìn Lý Hiểu Đông lãnh khốc vô tình nói.
Lý Hiểu Đông trên mặt biểu tình tức khắc cương . "Chúng ta quan hệ thân thiết thế này, không cần khách khí như vậy. Ha ha ha ha"
"Trên đường đi ta có xem xét xung quanh, xe ở trấn này không tốt lắm, chúng ta tìm đại một cái có thể đi được là được."
"Có xư để điliền không tồi, chỉ cần không phải xe ba bánh liền tốt." So với đi bộ dù sao cũng tốt hơn rất nhiều a.
"Liền dùng chiếc xe này đi." Mọi người phân công nhau ra hành động, rốt cục cũng tìm được một chiếc thoạt nhìn còn tính là giống xe.
Lý Hiểu Đông trừu trừu khóe miệng, chỉ vào xe thồ trước mắt nói: "Ngươi xác định này xe có thể đi sao?"
Xe thồ đương nhiên là có thể đi, nhưng là chiếc xe trước mắt này có chút khó nói.
Cửa xe bên cạnh đã nát giống như pha lê. Trên thân xe còn có mấy vết trầy rõ ràng, đáng sợ nhất chính là phía trước đầu xe còn lõm vào một cái lỗ to đáng sợ. Thực sự còn có thể đi sao? Ngươi xác định sẽ không bỗng nhiên mất khống chế? Sau đó xe hủy người vong nhân gian thảm kịch?