Giản Nặc nhìn chằm chằm Tô Mạc Ly nửa ngày trời, rối rắm đến tột cùng muốn hay không đem người này nhặt về.
Cuối cùng, Giản Nặc thở dài một hơi, nhận mệnh đem đồ vật chuyển sang một tay. Đem Tô Mạc Ly xách lên trên vai tiếp tục đi. Đương nhiên trong lúc đi Tô Mạc Ly té ngã vô số lần, ngậm một miệng đầy cát liền không cần phải nói.
Vì thế, ba người chờ Giản Nặc trở về liền thấy tạo hình kuf quái của Giản Nặc: một tay rau xanh một tay người.
Lý Hiểu Đông chỉ chỉ Tô Mạc Ly trên tay Giản Nặc nói: "Giản Nặc, ngươi sẽ không bảo chúng ta ăn cái này đi, tuy rằng chúng ta rất muốn ăn thịt, nhưng đây dù sao cũng là người đang sống sờ sờ ."
"A không đúng, cho dù đã chết thì cũng là đồng loại củachúng ta a." Lý Hiểu Đông ánh mắt trầm trọng nhìn Giản Nặc.
Hai người kia cũng gật gật đầu, tuy rằng đồ ăn thiếu, nhưng cũng không cần ăn thịt người đi, ăn thịt người gì đó có phải hay không có chút quá hung tàn.
Giản Nặc mặt đầy hắc tuyến nói: "Các ngươi nghĩ cái gì vậy, ta có nói ăn thịt người khi nào, người này là ta nhặt được ở trên đường, có dị năng, hẳn là đối với chúng ta có chút tác dụng!"
Giản Nặc im bặt không nhắc tới những chuyện đã phát sinh giữa cô và Tô Mạc Ly .
"Dị năng giả? Dị năng gì?" Tô hiểu lệ tới hứng thú.
"Cụ thể ta không biết, mấy người chờ hắn tỉnh rồi hỏi đi." Giản Nặc nói thật, cái dị năng quỷ dị kia đừng nói là đời này, ngay cả đời trước cũng chưa từng gặp qua, không biết gọi là cái gì.
"Ngươi cái gì cũng không biết liền nhặt hắn về. Vạn nhất hắn là lừa ngươi thì làm sao bây giờ."
"Sẽ không, hắn nếu gạt ta, ta sẽ trực tiếp giải quyết hắn."
Lý Hiểu Đông sợ quá vỗ vỗ ngực, nữ nhân này thật hung tàn, giết người thật tùy ý giống như ăn cơm. Hắn về sau vẫn phải cẩn thận một chút, lỡ như cô khi nào tâm tình không tốt, cũng tùy ý giải quyết hắn như vậy, hắn thật đúng là không còn gì để nói.
"Ta lại không phải kẻ sát nhân cuồng ma. Ngươi không cần nhìn ta bằng cái bộ dáng này." Giản Nặc khinh bỉ nói.
"Ha ha, ta biết ngươi không phải, đem đồ ăn tới đây đi, ta đói bụng quá." Lý Hiểu Đông bắt đầu nói sang chuyện khác. Trải qua nhiều ngày ở cùng nhau, hắn cũng từ người mì gói cũng không biết nấu trở thành người có thể nấu ăn sắp sánh bằng đầu bếp!
Giản Nặc đưa túi qua cho hắn.
"A, cư nhiên có thể kiếm được mẻ rau tươi như vậy!" Lý Hiểu Đông vừa nhận lấy túi đồ, đôi mắt đều rạo rực lên.
Không có cách nào khác a, mạt thế thiếu nhất chính rau quả đấy. Khiong ngờ Giản Nặc dưới tình huống như vậy còn có thể kiếm được mấy thứ này.
Lý Hiểu Đông có chút không khống chế được tay mình, vừa định lấy ra một trái cà chua nếm thử, lại bị Hoàng Hiểu Lệ đánh vào tay.
"Mau đi nấu cơm, nhớ rõ không được ăn vụng."
"Ta ăn một cái, không gọi là ăn vụng, cái này gọi là quang minh chính đại ăn!" Lý Hiểu Đông tiếp tục vì chính mình biện giải.
Lần này Hoàng Hiểu Lệ không thèm để ý tới, trực tiếp đoạt lấy túi trên tay Lý Hiểu Đông, mỹ danh là ta đây là sợ ngươi phạm sai lầm.
Lý Hiểu Đông cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Hiểu Lệ xách rau dưa làm hắn thèm nhỏ dãi không thôi biến mất trước mắt hắn.
May mắn chính là nhà của người này không lấy cả dầu đi, dầu đậu nành dư lại, Hoàng Hiểu Lệ nấu vài món ăn. Chờ đến lúc đồ ăn được mang lên bàn bốn người đôi mắt đều tái rồi.
"Trước kia chưa từng cảm thấy rau dưa ăn ngon như vậy." Chu Tử Minh hít hít cái mũi, rất là hưởng thụ nói.