Học kỳ một kết thúc, Trác Mộng Nhan vẫn vững vàng đứng đầu bảng xếp hạng toàn khối.
Tới đây là kỳ nghỉ đông kéo dài gần một tháng, Trác Mộng Nhan thoải mái kiếm tiền rồi.
Nhìn số dư trong thẻ, cô gái nhỏ không nhịn được mà cười đến vui sướng.
Từ hội quán về tới chung cư, Trác Mộng Nhan vào nhà thì thấy ba người kia đều có mặt tại phòng khách, cô cũng không để tâm, chào Trác Ôn và Hàn Diệp Vân một tiếng toang về phòng nhưng Trác Ôn gọi cô lại.
“Tiểu Nhan, tới đây, em con có việc muốn xin con.”
Hóa ra là vì Dư Mẫn Tiệp, mỗi lần nghe ông nhắc đến “em con” lại khiến cô chán ghét, cô chưa bao giờ công nhận cô ta là em mình, mà cô ta cũng chẳng khác gì cô đâu, chẳng qua bề ngoài cứ thích diễn cho Trác Ôn xem thôi.
Phiền quá.
Trác Mộng Nhan đi tới, không ngồi xuống sô pha mà ngó Dư Mẫn Tiệp mang bộ dạng ngại ngùng, ậm ừ mãi mới chịu lên tiếng.
“Tối mai tôi được bạn mời sinh nhật, vốn định sắm một bộ váy mặc nhưng mà chợt nhớ cậu có một chiếc váy lông vũ màu hồng vô cùng đẹp, có vẻ cậu không thích nó nên chưa bao giờ thấy cậu mặc, tôi muốn hỏi cậu cho tôi mượn được không?”
Cô không ngắt lời cô ta, chỉ có chân mày càng lúc càng nhăn lại, đợi cô ta nói xong, cô thẳng thắn từ chối: “Không thể.”
Cả Trác Ôn và Hàn Diệp Vân đều giật mình, không nghĩ tới Trác Mộng Nhan sẽ từ chối dứt khoát như vậy, Trác Ôn thở dài ngó con gái mình: “Tiểu Nhan, chỉ là một cái đầm thôi mà, em con chỉ mượn mặc một lần, con làm chị…”
“Con đã nói cô ta không phải em con, bố không hiểu sao.” Cô quát lên, ngực phập phồng: “Còn cái váy kia, đó là bạn con tặng nhân dịp sinh nhật, bố nhớ lại thử ngày đó bố ở đâu, có cho con một lời chúc không, đó là món quà con trân trọng, bố lại bảo ‘chỉ là’.” Cô hít sâu cố gắng kiềm không để mình xúc động: “Ai cũng không thể động vào đồ của con, cô ta… càng không.” Không ngó ngàng tới vẻ mặt cứng đờ của Trác Ôn, cô liền trở về phòng mình.
Từ trong tủ nhẹ nhàng lấy ra chiếc đầm lông vũ, cô chưa từng mặc thử nó, cũng không biết có hợp với mình không.
Thiếu nữ đứng trước gương rồi quyết định mặc chiếc đầm đó vào.
Đúng là thẩm mỹ của Lôi Kình tốt quá.
Đúng lúc này điện thoại trên giường reo, Trác Mộng Nhan đi tới nhìn, là Lôi Kình.
Giờ này anh còn gọi? Cô bắt máy: “Alo.”
Chỉ có tiếng thở nặng nề của người nọ thoảng bên tai, không nghe anh lên tiếng, Trác Mộng Nhan gọi: “Lôi Kình.”
“A Nhan.” Cuối cùng anh cũng cất tiếng, nhưng giọng của anh hình như không đúng lắm.
“Anh sao vậy?” Cô hỏi gấp,
“Hôm nay… ợ…là ngày mẹ anh mất.
A… A Nhan.”
Trác Mộng Nhan cứng đờ, sau khi hoàn hồn, cô lo lắng nói nhanh: “Lôi Kình, anh đang ở đâu?” Nghe qua giọng điệu là biết anh đã uống không ít rượu.
Hôm nay là ngày mẹ anh mất.
Trái tim Trác Mộng Nhan nhói lên một cái, môi cô run run.
“Anh ở đâu, Lôi Kình?”
“Quảng… quảng trường.”
Nhận được đáp án của thiếu niên, Trác Mộng Nhan cũng chẳng để ý tới bộ váy đang mặc trên người mà vội quơ lấy áo khoác chạy khỏi phòng.
Trác Ôn và hai mẹ con Hàn Diệp Vân còn đang trầm mặc ở phòng khách, giật mình khi thấy cô chạy ngang qua phòng mà không nói tiếng nào.
Cô cũng không dừng lại mặc cho Trác Ôn với gọi phía sau.
Cô bắt một chiếc taxi đến quảng trường, mất hai mươi phút cũng đến.
Trác Mộng Nhan ôm trái tim đập rộn từ lúc lên xe đến giờ chạy đi tìm Lôi Kình.
Cô vừa chạy vừa gọi vào số anh, anh nghe máy, cô hỏi: “Lôi Kình, tôi tới rồi.
Anh…” ở chỗ nào?
Không cần anh trả lời nữa, cô đã thấy thân ảnh người con trai đang ngồi trên bậc thang ở xa xa.
Khoảng cách không gần cô vẫn nhận ra anh.
Càng đến gần trái tim Trác Mộng Nhan càng hỗn loạn, cuối cùng chỉ còn cách anh hai mét.
Thiếu niên ngồi dạng hai ch ân, khuỷu tay gác trên đầu gối, đôi bàn tay ôm lấy mặt mình.
Trác Mộng Nhan nghe thấy lòng mình rung động.
Cô li3m môi bước chậm đến ngồi xổm trước người anh.
Cô khẽ giọng gọi: “Lôi Kình.”
Không chạm vào thân thể anh nhưng cô biết cả người anh căng cứng, cô bặm môi gọi lần nữa: “Lôi Kình.”
Khoảnh khắc thiếu niên ngẩng mặt, đôi mắt đỏ ửng đối diện với mình, Trác Mộng Nhan thở hắt ra, cô há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nổi lời nào.
Lần đầu tiên cô chứng kiến thiếu niên kiêu ngạo đó khóc.
Sau đó anh ôm cả người cô vào lòng, chôn khuôn mặt mệt mỏi vào hõm cổ cô gái nhỏ.
Làn môi mỏng nóng rực thỉnh thoảng như vô tình mà cố ý phớt qua da thịt nơi cổ.
Trác Mộng Nhan ngồi yên để anh ôm mình, nhưng hương nước hoa đặc trưng hòa cùng mùi rượu vây kín như đưa cô vào cơn say.
“A Nhan.”
“Ừm.” Cô đáp.
“A Nhan.”
Cô lại nhỏ giọng đáp.
Và hai người bọn họ cứ người muốn gọi, người kiên nhẫn đáp, cuối cùng Lôi Kình như đã tỉnh táo hơn một chút, mà thực tế là anh luôn tỉnh.
Rời khỏi thân thể mềm mại, thơm tho của thiếu nữ, Lôi Kình đặt hờ tay lên vai cô, cúi đầu nhìn cô thật sâu xa, thâm tình mà hỏi: “Làm bạn gái anh được không?”
Trác Mộng Nhan sửng sốt, không kìm được nhịp tim đang thình thịch, thình thịch không đều, rồi cô cụp mị, hơi thở của cô đã không ổn, anh lặp lại lần nữa.
“Làm bạn gái anh nhé?”
Bàn tay to lớn của anh ôm lấy khuôn mặt cô nâng lên, bốn mắt va vào nhau, cô không tránh né nữa, chỉ là lời nói ra lại khiến Lôi Kình nghẹn họng: “Chúng ta còn nhỏ mà, Lôi Kình.”
Cái lý do chết tiệt này, anh mím môi nhìn cô, rồi hung hăng nói: “Sắp tới anh đã đủ 18.”
“Tôi mới qua 16 tuổi thôi.”
Lời cô vừa thốt ra, cả hai đều giật mình.