Căn chung cư này khá gần Tam Trung, Trác Mộng Nhan bắt thẳng taxi tới chỗ Lôi Kình, trước đó cô đã mua thuốc cảm và kẹo thông họng.
Trời bỗng đổ mưa, cô lại không mang dù, may là trạm gác gần đó, chú trạm gác ngăn cô lại hỏi danh tính.
Xong chú thẳng thắn nói: “Phải có người của chung cư xuống bảo lãnh thì cháu mới vào được.”
Nghiêm ngặt như vậy sao? Trác Mộng Nhan biết chú ấy chỉ làm đúng nguyên tắc, cô gật đầu rồi gọi cho Lôi Kình.
Thế quái nào điện thoại giờ đã không liên lạc được luôn rồi.
Trác Mộng Nhan lo lắng sợ anh xảy ra chuyện, liên tục gọi nhưng mà vẫn “thuê bao không liên lạc được”.
Chú bảo cô đứng trong trạm chờ cũng được.
Nửa tiếng trôi qua, đã sáu giờ tối, Trác Mộng Nhan vẫn không liên lạc được với Lôi Kình.
Đang muốn thương lượng với chú trạm gác thì liếc mắt một cái, cô mừng rỡ: “Chú ơi, cảm ơn chú ạ.” Sau đó chạy vọt ra ngoài, bất chấp trời vẫn còn đang mưa.
“Lôi Kình.” Vừa chạy tới vừa gọi, cô không biết rằng đôi mắt cô vào lúc này tràn ngập niềm vui sướng bởi vì gặp được anh.
Lôi Kình ngủ một giấc liền đến giờ mới tỉnh dậy.
Nhớ tới chuyện mình dặn đám Lý Vấn Hàn, mở điện thoại xem thì mới hay hết pin từ khi nào rồi.
Đầu anh đau nhức kinh khủng, bụng lại kêu ùng ục vì đói, vứt điện thoại đó rời khỏi giường tìm đồ ăn nhưng tủ lạnh chỉ còn mỗi trứng gà.
Chửi thề một tiếng rồi cố gắng vác cái thân mệt lừ ra ngoài đi mua đồ ăn.
Cho đến khi nghe âm thanh trong veo của cô gái nhỏ vọng giữa đêm mưa, Lôi Kình không thể tin được, anh cho rằng mình bị ốm đến mức sinh ra ảo giác cơ.
Tận khi cô kéo lấy cổ tay, anh mới kinh ngạc há hốc miệng.
Cả người cô đã ướt không ít, Lôi Kình vội kéo cô sát thân thể mình, che chắn dù cho cô, anh nhíu chặt chân mày quát: “Em không thấy trời đang mưa sao?”
Trác Mộng Nhan mỉm cười, cô lắc đầu: “Vội quá.”
“Sao không gọi…” Chưa hỏi xong đã nhớ tới cái điện thoại chết tiệt kia đã hết pin, anh đau lòng lau nước dính trên mặt cô, cúi đầu nói: “Anh đi mua đồ ăn, đi với anh.”
Trở lại căn hộ đã là nửa tiếng sau.
Lôi Kình không chuẩn bị dép cho con gái, anh khom người lấy đôi dép nam mang trong nhà cho cô: “Mang đỡ đi.”
Trác Mộng Nhan ngoan ngoãn mang vào rồi đi theo anh.
Căn hộ này không lớn, khoảng 70 mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách, và phòng bếp.
Một người ở hoàn toàn thư thả.
Lôi Kình để cô ở phòng khách, rồi anh đến phòng ngủ tìm quần áo cho cô thay.
Đồ của anh to đùng thế này, chẳng có bộ nào là “ổn” cả.
Cuối cùng trên tay cầm theo cái áo sơ mi màu đen chưa mặc lần nào trở ra.
Thấy cô gái ngồi nghiêm túc trên sô pha, cô không ngó nghiêng tò mò, chỉ im ắng một chỗ, hai tay đặt trên đùi.
Bộ dáng ngoan ngoãn đó khiến Lôi Kình không muốn phá hỏng, nhưng trên người cô nhiễm nước mưa, anh lo cô bị ốm.
Đi đến đưa quần áo cho cô: “Em thay đi.”
Trác Mộng Nhan cầm lấy gật đầu, Lôi Kình chỉ phòng tắm cho cô.
Rất nhanh Trác Mộng Nhan đã ra lại phòng khách, Lôi Kình đang ở khu vực bếp hâm nóng sữa.
Nghe tiếng động, anh xoay người sau đó ánh mắt cũng không dịch đi nơi nào nữa, cô gái nhỏ lọt thỏm trong chiếc áo sơ mi đàn ông, vạt áo che đi một phần đùi, cúc áo cài hết, vừa kín vừa hở… đúng là muốn mạng.
Yết hầu anh lăn mạnh, sau đó cố gắng để mình bình tĩnh, anh nói: “Ra ngoài đợi anh đi, anh nấu mì với hâm sữa xong sẽ ra ngay.”
Cô gái nhỏ thoáng ngại ngùng qua đi, bước đến gần thiếu niên, cô giữ cổ tay anh nói: “Tôi nấu cháo cho anh.” Lại bảo: “Anh cúi thấp xuống một chút nhé.”
Lôi Kình đã bị câu dẫn, không thắc mắc, không thẹn thùng mà làm theo lời cô, sau đó trên trán truyền đến xúc cảm lành lạnh.
Trác Mộng Nhan thu lại tay: “Anh sốt nhẹ.” Rồi đẩy anh ra, nghiêm túc dặn dò: “Đợi tôi nấu cháo, ăn xong rồi hãy uống thuốc.” Chợt nhớ ra, cô nâng mắt nhìn anh: “Tôi đã mua thuốc rồi.”
Làm xong loạt hành động quan tâm trong vô thức đó mà không để ý người con trai phía sau đang dán ánh mắt nóng bỏng lên người mình.
Chợt cô nghe Lôi Kình khàn giọng hỏi: "Sao lại đi tìm anh?"
Không đợi cô trả lời, anh áp sát lại gần cô.
"Sao lại mua thuốc cho anh?"
Hai tay chống vào thành bếp giam thiếu nữ trong ngực, anh cúi đầu ghé vào tai cô.
"Sao lại muốn nấu cháo cho anh?"
"Tôi… vì chúng ta… là bạn." Trác Mộng Nhan nắm chặt thành bếp, có chút khó khăn trả lời.
"Hơn nữa… anh đã giúp tôi rất nhiều."
Mẹ nó.
Lôi Kình cười khẩy một tiếng, anh thật sự muốn bổ cái đầu cô ra xem bên trong rốt cuộc là gì, càng muốn móc trái tim cô ra xem nó là màu đen hay màu đỏ, nó mềm hay cứng.
Lo lắng cho anh chỉ vì cô thấy mắc nợ anh?
Thiếu niên hít sâu, cố gắng không tức giận nổi cáu với cô.
Người đi rồi, Trác Mộng Nhan mới thở nhẹ ra, cô vỗ vỗ vào ngực mình.
Vừa rồi anh gần sát cô như vậy, cô thật sự căng thẳng.
Hơn nửa tiếng sau cháo đã chín, Lôi Kình cũng không còn mặt mày hầm hự như khi nãy, chủ động vào bếp giúp cô mang cháo ra bàn.
"Tí anh đưa em về." Vừa ăn vừa nói.
Cháo cô nấu rất vừa miệng.
Trác Mộng Nhan từ chối, anh đang ốm, dầm mưa sẽ không hay.
"Tôi bắt taxi về, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi."
Lần này anh không ép cô nữa, gật đầu rồi vùi đầu vào ăn hết tô cháo thịt.
Đợi anh uống thuốc xong, Trác Mộng Nhan thấy thời gian cũng không còn sớm nữa.
Cô đứng dậy, nói: "Vậy tôi về trước nhé.
Cháo tôi nấu khá nhiều, nửa đêm hoặc sáng mai anh dậy hâm lại là có thể ăn."
Thiếu niên không đáp lại lời nào, chỉ dựa vào sô pha ngẩng mặt nhìn cô.
Trác Mộng Nhan cắn cắn môi, cả hai cứ nhìn nhau như vậy một lúc, cô gái nhỏ rốt cuộc không đợi nữa, toang xoay người định đi thay đồ, cổ tay chợt bị anh nắm lấy.
Anh nắm nhẹ thôi, cô cũng không giãy ra, sau đó thiếu niên ủ rũ cụng trán vào tay cô, anh thì thầm: "A Nhan vẫn không thích anh rồi.".