Tan làm rồi.
Nhâm Phó Hạ đang dọn đồ đầu óc còn đang trống rỗng bỗng cô lại thầm nghĩ tới Chung Ngụy, anh ta giờ đang ở đâu?
Ba ngày làm đám cho chị cả cô không cho phép anh tới gần mình, vả lại cô cũng không có về Chung gia.
Không biết anh ta giờ đang làm gì.
“Tiểu Hạ ơi...”
Giọng nói của nam nhân có chút ngiêm chỉnh vọng tới, nhưng Phó Hạ nghe lại cảm thấy sến sẩm.
Quay mặt ra nhìn thì thấy ngay Lục Hoàng Thiệu, dáng vẻ anh ta tự cao tự đại mặt mũi đẹp đẽ chỉnh trang nghiêm túc đi tới.
Đã mấy ngày không gặp anh ta, bây giờ lại gặp chắc không phải lại là câu chuyện bảo cô làm em gái nữa chứ? Hay nói cô có sắc nên đi tham gia cuộc thi nào đó hoặc làm thử diễn viên?
Quay lại nhìn thấy vẫn còn mấy đồng nghiệp chưa về mà mắt đang sáng chưng chẳng khác gì ánh mặt trời, Phó Hạ bị doạ sợ liền cầm lấy túi chạy một mạnh ra ngoài.
Chạy ra hành lang chưa lâu cô đã nghe thấy mấy tiếng của các đồng nghiệp.
“Hoàng Thiệu ca khoan đi, cho em xin chụp một tấm hình được không ạ.”
Có người giữ chân rồi chắc tên sao sáng đó không đuổi cô được đâu, Phó Hạ cảm thấy trong lòng an tâm.
Bịch...
Va vào ai đó rồi! Cô được nguời đó giữ chặt, tuy không đau nhưng Phó Hạ lại thấy hoang mang, cô quay đầu lại.
“Hạ Hạ, em không sao chứ?”
Nhâm Phó Hạ bất ngờ, Hoàng Giả Ninh vậy mà lại ở trong công ty cô?
Không quan trọng, cô liền đẩy anh ta ra.
“Xin lỗi, tôi chạy nhanh quá lại không nhìn đường.”
“Không sao, tại anh cũng đột ngột đi ra mà.
Mà bây giờ em tan làm rồi sao? Anh đưa em về được chứ?”
Con người tên Hoàng Giả Ninh này sao lạ vậy? Giọng nói anh ta nghe ấm áp hơn lúc trước cả hai vẫn yêu nhau, không những vậy dáng người cũng rất trưởng thành.
Kì lạ hơn là Phó Hạ lại cảm nhận được con người bên trong anh ta là một gã đàn ông vững chắc, người mà cô thầm cầu sẽ xuất hiện cho cô một bờ vai như vậy.
Anh ta đã thay đổi chỉ trong một tháng thôi sao?
Phó Hạ hơi đơ người.
“Hạ Hạ.”
Nghe được tiếng gọi của cậu ta cô hoàng hồn.
“Xin lỗi! Tôi không cần ai đưa đón, tôi có xe và tự về được.”
Nói rồi Phó Hạ liền lướt qua người cậu ta.
Để lại mây áng nuối tiếc trong mắt tên bạn trai cũ.
Đã chia tay rồi không cần tỏ vẻ thân thiện nữa đâu, cho nhau mặt mũi đã là ưng ý Phó Hạ lắm rồi.
“Đợi đã Hạ Hạ.”
Phó Hạ nghoảnh mặt lại, cơn gió vô tình làm xoà tóc, cô cẩn thận vén lại rồi nhìn lên.
Hoàng Giả Ninh vội vã chạy ra.
“Có thể nói chuyện được không?”
Nghe xong Nhâm Phó Hạ thấy hơi khó chịu trong lòng, cô không muốn nói chuyện lắm.
Đơn giản là cô không có tâm trạng, đầu cô hiện giờ cũng hơi choáng nữa.
Phó Hạ từ chối định quay mặt đi.
Thấy vậy Hoàng Giả Ninh cắn chặt răng một cái, hai bàn tay nắm chặt.
“Không cho phép em đi.”
Tấm lưng cô bị Hoàng Giả Ninh ôm vào thật lạnh lẽo.
Phó Hạ giật mình đưa khủy tay đẩy eo cậu ta đi nhưng không thành, cậu ta siết chặt cô hơn, gương mặt tựa lên vai cô buồn bã nói.
“Em đừng xa lánh anh nữa! Bây giờ anh có thể cho em mọi thứ rồi, em quay lại với anh nha! Có được không?”
“Tên điên nhà cậu bị sao vậy? Mau thả tôi ra.” Phó Hạ phát cáu hét lên.
Hoàng Giả Ninh nghe như không chịu, do eo của Phó Hạ khá nhỏ nên cậu ta ôm được rất chắc.
Chiếc áo khoác rộng thùng thình giờ đâu nhăn lại.
“Em đừng có ghét anh như vậy! Quay về với anh đi, anh có tiền rồi.
Quay về chúng ta tổ chức đám cưới được không? Anh biết em thích một người đàn ông trưởng thành, anh cũng thay đổi nhiều lắm rồi! Là vì em đấy, quay về với anh nha, về với anh đi.”
Nhâm Phó Hạ liên tục cố gỡ mình ra khỏi vòng tay của anh ta.
“Thả ra mau.”
“Vậy em đồng ý về bên anh đi, anh thật sự rất nhớ em đấy.”
Tay cậu ta siết chặt lại.
Nhâm Phó Hạ bất lực trước sức mạnh chèn ép này của cậu ta, cô thật sự không có sức định nổi lại.
“Bỏ ra, tôi bất lực rồi đấy.”
Phó Hạ không vùng vẫy, giọng nói cũng nhỏ đi.
Khí thế lạnh lẽo của cô chèn sau Hoàng Giả Ninh vì thế khiến cậu ta hoang mang mà thả dần ra.
“Hạ Hạ, anh có thể...”
“EM GÁI ƠI...”
Giọng nói phát ra từ bên trên phá đi câu tiếp theo của Hoàng Giả Ninh, hai ngươic đều nhìn lên.
Trước cửa công ty Lục Hoàng Thiệu mặc kín bước ra, anh ra từ từ tiến lại gần chỗ Phó Hạ ở, tới gần liền khoác tay lên vai cô.
“Anh ra rồi! Chúng ta đi ăn tối thôi.”
Phó Hạ khó hiểu nhưng vẫn để Lục Hoàng Thiệu kéo cổ đi.
“Hạ...”
“À, cô gái này là hoa đã có chậu.
Cái chậu đó khá cứng nên đừng cố đập để cướp hoa nhé.”
Tuy miệng đã bịt khẩu trang nhưng Hoàng Giả Ninh vẫn nhận biết là anh ta đang cười.
Thế nhưng cậu ta không quan tâm, một lòng chỉ muốn Phó Hạ nên gọi: “Hạ Hạ...”
“Tôi có hẹn rồi nên cậu đừng có làm phiền tôi.” Phó Hạ buông lời lạnh nhạt nói, ánh mắt có tia ghét bỏ nhìn cậu ta một cái.
Ngay giây sau hai người liền lái xe rời đi.
“Không thể nói chuyện được sao?”
...
“Cảm ơn nha...!vì anh đã giúp tôi nên tôi sẽ mời anh một bữa.”
“Tiểu hoa tươi, một người có tiếng có sắc như anh, em lại không thân với anh mấy muốn mời một bữa cơm thì khó đấy.
Chi bằng em nói em nhận lời làm em gái trên danh nghĩa của anh thì anh có thể xem sét lại đấy.”
Nhâm Phó Hạ bất lực trước gã đàn ông cố chấp này, cô thở dài một tiếng rồi chuyên tâm lái xe.
“Tuỳ anh.”
“Ha ha, ôm mộng có một em gái xinh đẹp cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.”
Tên ngôi sao nổi tiếng này khác lạ với xuất hiện trên tivi nhiều quá, đầu óc có vẻ không được tầm thường.
Nhìn dáng vẻ đang vui tươi của anh ta Phó Hạ lại thở một hơi dài.
“Tôi biết một quán ăn nhỏ ít người đi tới! Anh có muốn cùng tôi tới đó dùng bữa không?”
Nghe xong Lục Hoàng Thiệu đơ người, ánh mắt nhăn lại ra vẻ khinh ghét.
Nhưng chợt nhận ra có em gái rồi phải chiều, vì thế anh đành buông bỏ lòng tự cao của mình mà chấp nhận.
“Được thôi.”