Trái tim của cô gái ấy lại một lần nữa khao khát mùi vị của tình yêu, yêu thương rồi.
Cảm nhận về chàng trai trước mặt này Nhâm Phó Hạ thấy anh ta chẳng có bao nhiêu điểm xấu, từ tính cách cho tới ngoại hình.
Người đàn ông này luôn cho cô sự ưu tiên, cho cô vô số yên tâm, luôn ở phía sau chờ cô cần.
Một người như vậy Nhâm Phó Hạ thật sự muốn bắt đầu yêu.
Dù một tháng chưa đủ để thấu hiểu bao nhiêu về chàng trai này, thế nhưng cô lại rất có niềm tin mãnh liệt là Chung Ngụy sẽ rất khác với tên người yêu cũ của cô, hơn thế nữa.
Ban đầu cô chấp nhận "yêu là yêu" với Chung Ngụy chỉ là giả để anh ta ít làm phiền mình hơn, còn bây giờ cô muốn hai người thực sự là mối quan hệ yêu đương rồi.
Nhưng phải làm sao đây? Vả lại...!cô không rõ tình cảm của Chung Ngụy dành cho cô là như thế nào.
Dẫu sao anh ấy cũng chỉ là một chàng trai lần đầu yêu và muốn học cách yêu.
Đặc biệt anh ấy cũng kiệm lời chẳng khác gì cô mấy.
“Người trong nhà anh ai cũng bận rộn hết, để em thiệt thòi rồi.”
Nghe tới đây Nhâm Phó Hạ giật mình, cô vội hỏi anh.
“Bố mẹ anh về nhà rồi, em quên.
Tối rồi chúng ta phải mau về nhà dùng bữa với họ chứ?”
Vừa nói cô liền húp một miếng nước vừa đứng dậy, bắt phở ăn còn chưa hết Phó Hạ đã cuống hết cả lên.
Cô lại lơ đãng mất trí rồi, bố mẹ của Chung Ngụy rõ ràng đã về nhà rồi nhưng cô lại không nhớ tới để về dùng bữa với họ, hai người đó không nghĩ cô là kẻ thiếu giáo dục chứ?
Phó Hạ loay hoay hết cả lên còn Chung Ngụy thì vẫn ngồi dưới bàn miệng cười toe toét.
Anh đưa tay ra chặn lại bàn tay định lấy điện thoại của Phó Hạ, cô ngơ ra nhìn dáng vẻ cười thảnh thơi của anh.
“Phải về dùng bữa với bố mẹ anh chứ?”
“Em là đang quan tâm tới hình tượng của mình trước bố mẹ anh sao? Có phải muốn làm con dâu của bố mẹ anh rồi không?” Chung Ngụy ẩn ý trêu chọc cô nói.
Nhâm Phó Hạ nghe xong chỉ biết im lặng, vẻ mặt không biết trả lời sao của cô khiến Chung Ngụy vỡ cười.
“Ha ha, anh trêu em chút thôi! Với lại bố mẹ lại đi làm việc của họ rồi, em đừng lo nghĩ nhiều.”
“Họ đi từ khi nào?”
“Chiều nay.”
Nghe xong Nhâm Phó Hạ mới an tâm buông thả lỏng ngồi xuống.
“Vậy mà làm em hoảng.”
“Em cứ làm điều em thích đi, không ai có quyền quản em đâu.”
...
Kết thúc bữa tối nhẹ Chung Ngụy đã đưa Phó Hạ về tới nhà bố mẹ đẻ.
Con đường đèn sáng trưng, Phó Hạ chỉ vào con đường Chung Ngụy liền lái xe vào.
Thời gian vẫn còn sớm cho nên nguờ ta vẫn chưa ngủ nhỉ.
Lần đầu Phó Hạ thấy cảnh tượng xung quanh nơi đây thật đậm đã, thanh dịu.
Tuy nhiên nhà xe lại không thấy có chiếc xe nào cả.
“Anh có muốn vào nhà ngồi một lát không?”
Nhận được lời mời từ cô gái, Chung Ngụy làm sao từ chối được.
“Được.”
Giờ này chắc bố mẹ cũng ở nhà rồi nhỉ, Phó Hạ không ôm chút hi vọng nào được chào đón mở cửa đặt chân vào nhà.
Ngôi nhà sáng sủa, sạch sẽ nhưng lại lạnh lẽo neo đơn.
Căn nhà này...!hẳn là lúc trước không có như vậy đâu nhỉ.
Chỉ là do chị gái ra nước ngoài rồi nên nhà cũng trống vắng hẳn.
Khu vực phòng khách rộng rãi trước tầm mặt, bức tường cũng dần ngắn đi theo từng bước tiến lên của Phó Hạ và Chung Ngụy.
Một cảnh tượng lạnh lẽo hiện ra tầm mắt hai người.
Tivi màn hình đang mở, trong đó là một cô thiếu nữ trình diễn với cây đàn violin.
Dưới ghế là bố và mẹ, có điều ông ta đang rất thẫn thờ, còn mẹ thì lại nằm dưới ghế không chút động đậy.
Cảnh tượng này lạ quá, lạ đến mức khiến Nhâm Phó Hạ lạnh người, cô thẫn thờ đứng im nhìn hai người họ.
“Họ sao vậy?”
Nhâm Phó Hạ cảm thấy tấm lưng mình đột ngột trào lên một mảng ấm áp, đó là do Chung Ngụy ở gần quá nên cô được cảm giác an tâm sao?
Bỗng sao cô lại bĩu nhẹ môi, buồn bã như sắp khóc trả lời: “Em cũng không biết nữa.”
Cả cơ thể cô lạnh toát như báo hiệu có chuyện xấu gì đó xảy ra, bàn tay có chút run run, Phó Hạ cúi mặt nhìn xuống vừa hay thấy bàn tay to lớn của Chung Ngụy từ phía sau cầm vào.
Cô sững người lại cảm nhận độ ấm của tay anh truyền vào.
“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Chúng ta lên hỏi thăm đi.”
Đúng vậy! Phải hỏi tình hình chứ.
Phó Hạ cười nhẹ liền tiến lên, cô gọi hai tiếng.
“Bố.”
“Mẹ.”
Ngay lập tức hai người đó phản ứng, một người ngồi dậy rồi cả hai đều quay mặt lại nhìn.
Lúc thấy cô Nhâm phu nhân liền ôm mặt khóc nức nở, miệng lên tiếng gọi cô còn không rõ: “H...a...!”
Cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng thấy rất mất mát, có phải vì cô đơn quá, không có con cái ở bên nên hai người họ buồn thành ra khóc không? Nhưng...!còn Nhâm Tư Tư mà? Cô ta đâu rồi, sao tối rồi vẫn không có ở nhà.
Bàn chân dừng lại, âm thanh của cây violin trong tivi vai bên tai.
Âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại có chút sôi động, cô không kìm nổi tiếng hay mà nhìn lên, cả người bỗng sững lại.
Người trên tivi là chị gái cô, Nhâm Bích Ngọc.
Chị ấy thoải mãi mang cây vĩ cầm trên vai mà kéo từng nhịp, âm thanh ngày càng sống động, đôi tay càng nhanh hơn rồi cuối cùng là dừng.
Vẻ mặt chị ấy rất tươi tắn khi bài đã hết, cái cúi đầu tạm biệt khán giả cũng thật chân thành, và...!một ánh nhìn qua camera thật sâu sắc mới ngoái đầu bước vào.
Tiếp theo đó là đoạn video được phát lại, đây...!vậy là ước mơ của chị gái đã hoàn thành nên mẹ mới vui khóc không ngừng sao? Thế nhưng sao vẻ mặt của bố lại lạ vậy, cô nhớ hình như bố mới là người quan tâm nhất chuyến đi trình diễn này của chị mà?
“Sao có thể như vậy chứ?”
Nghe thấy âm thanh tuyệt vọng của bố mà không phải vui mừng Nhâm Phó Hạ hơi bất an, cô nhìn xuống hai người, vẻ mặt đầy bức bối khó tả nổi.
“Bố, chị ấy trình diễn xong xảy ra chuyện gì sao? Và bao giờ chị ấy về?” Cô khẽ càng hỏi.
Dứt lời mẹ cô liền khóc oà to hơn, Phó Hạ vừa nói sai gì sao? Cô hoang mang lui lại vấp vào trong lòng Chung Ngụy, sau đó là được anh ôm chắc trong vòng tay.
“Đừng lo.”
Âm thanh nhẹ nhấp rót vào tai liền trấn tĩnh Phó Hạ.
“Chị con...!sẽ về mà...!hức...!ù ù...”
Tiếng mẹ khóc nghe thật khó coi, nói dường như còn chưa hết câu vì buồn quá liền lao vào lòng bố mà khóc tiếp.
Nhâm Phó Hạ hoang mang cực độ trước những hành động kì lạ của bố mẹ..