Cảm giác lúc này có giống như sắp chết rồi không? Nhâm Phó Hạ muốn đi vào nhà, cô cố gắng đứng dậy, từng bước lê thê chậm rãi mà cũng khiến tay chân đơ ra, sự choáng váng từ đầu khiến cô thấy mọi thứ quay cuồng.
Cô đang liệu: Chính mình sẽ chết không?
Mà lúc này, từ phía căn nhà bên kia Chung Ngụy hiện ra.
Anh vừa đi đâu đó về, vừa lúc thấy Nhâm Phó Hạ yếu ớt gần như ngã tới nơi anh liền chạy rới, anh muốn ôm đỡ cô, tuy nhiên suy nghĩ đó bị cắt mạnh.
Lỡ như Phó Hạ không thích thì sao?
Chung Ngụy cau mày, anh tiến tới nhẹ nhàng đỡ lưng Phó Hạ, thanh âm trầm ấm vang vào tai cô: “Em bị sao vậy?”
Nhâm Phó Hạ khó chịu lắc đầu, cô ỉ ủi nói: “Tôi đau bụng quá, phải làm sao đây? Anh đưa tôi vào nhà đi...”
Chung Ngụy nghe lời, hai tay dang rộng liền cúi người ôm cô lại rồi bước vào nhà.
Đặt cô vào sofa, lỡ tay chạm được mặt Phó Hạ Chung Ngụy bất ngờ khi cảm nhận được sự lạnh toát của gương mặt cô, vẻ mặt cô cau có đầy sự khó chịu không nói nổi.
Nhìn vào, Chung Ngụy thấy đau lòng thay, cũng khó chịu thay.
“Hức...!đau...!phải làm sao đây? Tôi khó chịu...!hức...”
Nhâm Phó Hạ quay mặt tựa ghế, cô r3n rỉ từng tiếng khó chịu.
Vẻ mặt Chung Ngụy cũng bắt đầu toát lạnh lên.
Chung Ngụy bỗng đứng lên, anh chạy vào trong khu bếp.
Bàn tay vội vã đưa vào vòi bật nước lên, cốc nước nóng ấm, Chung Ngụy vội chạy về chỗ Phó Hạ.
Anh đưa cho cô.
“Em uống thử đi.”
Liệu nước ấm có giúp được chút không?
Nhâm Phó Hạ nhận lấy, cốc nước có chút ấm khiến cho tay cô dễ chịu không thôi.
Uống vào độ ấm khiến cho bụng cô hình như có chút thuyên giảm sự đau đớn, thế nhưng cô vẫn thấy hơi lạnh, bụng lên một cơn đau hơn rồi lại đau nhẹ.
Nhâm Phó Hạ đặt cốc xuống đưa bàn tay luồn vào áo đặt lên bụng mình, cô xoa xoa, như vậy có khi bụng sẽ hết đau.
Vừa đặt tay vào, bụng cô lạnh chẳng khác gì cánh tay vừa rồi không có nước ấm cầm, cô có chút rùng lên, mắt nhắm cau lại vẻ càng khó chịu.
Chung Ngụy bên cạnh vẫn thấp thỏm ngồi không yên, anh lại nhẹ giọng hỏi: “Vẫn đau sao?”
Nhâm Phó Hạ bĩu môi, cô mở mắt ra, đôi mắt buồn bã gần như rơi nước mắt, cô uể oải trả lời: “Đau lắm, vừa đau vừa lạnh, tôi thấy ghét quá...!ư...”
“Anh...!anh cho tôi ôm một chút được không?”
Nhâm Phó Hạ nói xong liền nhắm mắt, cô đang có khao khát muốn được người trước mặt...!Chung Ngụy nghe xong mắt anh nới rộng ra, bàn tay thanh thoát đưa tới kéo cô lên người mình, Nhâm Phó Hạ hoang mang không thôi, nhưng...!trước mặt cô được cho phép cảm nhận sự ấm áp, tiếc gì không nhận?
Nghĩ rồi Phó Hạ ngồi lên sát vào eo Chung Ngụy, hai tay để dưới bụng thả ra cô vòng qua ôm lấy eo hắn, lồ ng ngực cô úp vào, bụng cô cũng ấp vào.
Cô còn cảm nhận được bàn tay của Chung Ngụy đang đặt lên lưng mình, anh ôm cô khá chặt, Nhâm Phó Hạ cũng ôm chặt lại Chung Ngụy.
Cô biết, làm như vậy với một người không thân thì quả là lêu lổng, không ra thể thống gì, thế nhưng cô lại khao khát muốn được ôm những lúc bị đau đớn gần mất đi ý thức như vậy! Trước đây có muốn ôm cũng không được, bây giờ ai ngờ đâu lại được một kẻ không thân cho ôm.
Nhâm Phó Hạ mừng trong nỗi khốn khổ, bao nhiêu năm rồi! Lần đau tiếp giờ đây đã có người ôm cô, là lần đầu trong những lúc như vậy, trong tình huống đau đớn như bị xé toạc, cái ôm này...!có ai biết Nhâm Phó Hạ đã khao khát như thế nào không? Nhất là vào những lần có tình cảnh như vậy.
Được ôm vào rồi! Giờ mới cảm nhận được nó thích như thế nào.
Độ ấm lan dần qua hai thân thể, Nhâm Phó Hạ bắt đầu rũ mày xuống, cô thả lòng hơn rồi! Bụng cũng mất đi cảm giác đau, tuy nhiên Nhâm Phó Hạ vẫn cứ ôm chặt Chung Ngụy, cô mơ màng rồi cũng rơi vào giấc ngủ.
Thân thể của người đàn ông cứng ngác cứ giữ nguyên vị trí như vậy! Chung Ngụy không động, không dám ho, cũng không dám thở dài.
Anh sợ kinh động tới cô, thấy Phó Hạ đã ngủ anh cũng không kìm được mà nhắm mắt theo, chỉ là nhắm mắt thôi! Chung Ngụy trước nay chẳng bao giờ ngủ chiều, thế nhưng vì độ ấm dưới thân do anh vào Phó Hạ tạo ra thế nên anh có cảm giác an toàn nên cũng chìm vào giấc.
Được khoảng một tiếng anh cũng tỉnh dậy, mơ hồ nhìn vẫn thấy Phó Hạ dưới thân mình, bàn tay ôm dưới thân anh cũng đã thả lỏng, Chung Ngụy nhìn vào...!gương mặt không son không phấn thật ngoan, mặt cũng không lạnh, cũng không thấy đôi mắt buồn bã.
Nếu như Phó Hạ mà tỉnh dậy, Chung Ngụy ước cô không còn dáng vẻ buồn bã này nữa.
Cơ thể có chút đau nhức, Chung Ngụy khẽ di chuyển một chút.
Cơ thể anh nhẹ nhàng chuyển động, anh không muốn Phó Hạ phải thức ngay bây giờ, nếu như cô ấy mà thức thì cả hai chắc lại trở nên dáng vẻ xa lạ, Chung Ngụy ghét tình cảnh đó.
"Phó Hạ, em dạy anh cách yêu được không? Anh thật sự muốn yêu em, anh muốn em chấp nhận anh."
"Dường như ngoài em ra, anh nhìn ai cũng chẳng có cảm giác gì."
Chung Ngụy khẽ cúi đầu xuống, cằm, môi gần chạm vào tóc Phó Hạ anh mới giật mình thoảng thốt giật lại, cũng theo đó di chuyển nên Nhâm Phó Hạ đã tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra Nhâm Phó Hạ vẫn chưa kịp nhớ ra gì, nhìn lên thấy mặt Chung Ngụy cô mới hốt hoảng vội vàng đứng lên mà lăn qua bên cạnh.
“Ha ha, ha...!Chung thiếu tướng! Anh vẫn ổn chứ?”
Chung Ngụy thấy Phó Hạ phản ứng mạnh như vậy anh cũng buồn, lộ rõ sự đáng thương, ánh mắt có chút tiếc nuối rồi nói: “Không có gì, anh ổn! Còn em...!bụng sao rồi?”
Nhâm Phó Hạ nhìn xuống dưới bụng, chiếc áo phông có chút nhăn nhúm, cô cảm nhận: “Hình như hết đau rồi.”
“Vậy thì tốt rồi! Anh đi chuẩn bị bữa tối, em đi tắm đi.”
Chung Ngụy đứng dậy, anh ngay lập tức bị Phó Hạ ngăn cản.
“Không cần đâu, để...!để tôi làm cho.”
Chung Ngụy quay mặt lại, nhìn vào một giây chẳng hiểu sao Nhâm Phó Hạ lại quay đi liền.
“Cả hai cùng làm cũng được.”