Ngày hôm nay vừa cùng cô bạn thân đi chơi để giải toả vài tiếng Nhâm Phó Hạ cuối cùng cũng nhận ra, chia tay rồi đồ đạc cũng nên theo người mà đi.
Buổi tối là thời điểm cô bắt đầu đi tới căn chung cư 20 tầng, ánh đèn hoa lệ của thành phố, cơn gió mát của tháng hè, khung trời sao, trăng sáng của tháng bảy.
Thành phố nổi gió hẩm hiu, Nhâm Phó Hạ bước trên con đường quen thuộc, nơi cô và Hoàng Giả Ninh bước đi mỗi ngày, đi về mỗi tối.
Nhưng ngày dần ít đi, hai người không còn hay đi song song với nhau nữa, còn bây giờ, song song cũng chẳng còn.
Có chút cô quạnh trong người, Nhâm Phó Hạ đặt tay lên mật mã, 2223, mật khẩu vẫn vậy, là số tuổi của hai người.
Nhâm Phó Hạ bước vào, một mùi hương nhè nhẹ thoáng bay vào mũi cô, căn phòng âm áng trong bóng đêm, ánh đèn bỗng sáng rực, căn phòng không gian rộng lớn hiện ra với các thứ đầy đủ tiện nghi.
Nơi đây hai người thuê ở chưa tới nửa năm, nhưng giờ lại phải rời bỏ.
Cũng chẳng có kỉ niệm gì nhiều, Phó Hạ đi vào trong căn phòng dọn đồ vào vali rồi đi ra.
“Hạ, em đang làm gì vậy?”
Trước cửa, Hoàng Giả Ninh trong bộ Âu phục đang đứng, vẻ mặt anh ta trông hơi ngơ ngác, chân nhón tháo dày, mắt nhìn cô, xong hắn liền chạy tới cầm lấy bàn tay đang kéo vali của Phó Hạ.
“Em cầm vali định đi đâu hả?” Hoàng Giả Ninh hơi lộ ra hoang mang nhìn.
“Chúng ta chia tay rồi, tôi rời khỏi cậu, cần hỏi thêm gì thì hỏi đi.” Phó Hạ nhàn nhạ đáp, gương mặt không chút cảm xúc gì nhìn hắn, nhìn chằm chằm, nhìn vào mắt.
Đối thẳng với đôi mắt này, Hoàng Giả Ninh lần đầu thấy rất áp lực, dù trước đây hai người đã đối mắt nhau không ít nhưng lần này hắn không hiểu tại sao lại thấy áp lực trước ánh nhìn vô cảm đó của cô, nhưng hắn cũng sợ.
Hoàng Giả Ninh bớt chợt ôm lấy Nhâm Phó Hạ, hai tay hắn siết chặt lấy cơ thể cô, vừa như muốn cuồng chiếm lấy nhưng lại sợ làm cô tan vỡ, hắn giữ im thân nguờ như vậy ôm cô.
“Hạ, em đừng đi...!ở lại...!đừng đi mà.”
“Cậu thả tay ra đi.”
“Anh không muốn.” Hoàng Giả Ninh hấp tấp nói, mặt vùi lên vai Phó Hạ.
“Tôi cũng cần thanh xuân mà.”
Nhâm Phó Hạ đưa tay gỡ đi hai cánh tay của Hoàng Giả Ninh, hắn thuận theo cô rời tay, ánh mắt hơi đau xót nhìn cô.
Nhâm Phó Hạ nhắm mắt một cái.
“Tôi bên cậu cũng hẳn tám chín năm nhỉ, tôi chu cấp cho cậu mọi thứ, nhưng cậu khiến tôi thật sự không tin tưởng nổi được, cuộc đời của tôi hơi chênh vênh, tôi chỉ muốn có một người trưởng thành để dựa dẫm, tôi cũng cần thanh xuân, cậu hiểu chưa?”
“Nói chung, mối quan hệ này không thể tiến xa được.
Chia tay tôi không đòi hỏi gì thì cậu cũng lựa mà biết im lặng đi chứ! Tôi...!không hiền đâu.”
Gương mặt Phó Hạ một vẻ, không lạnh nóng, ánh mắt nhàn nhã nhìn kẻ đối diện.
Giờ đây, cô đã thành công cho Hoàng Giả Ninh có chốn xa lạ.
“Hạ...!anh...”
Nhâm Phó Hạ bước đi, một ánh nhìn cũng chẳng cho hắn, lời nói ấp úng kia của Hoàng Giả Ninh chưa nói ra cô cũng chẳng còn muốn nghe, bên nhau gần 9 năm nhỉ, phải làm sao bây giờ, mối tình 9 năm vậy mà cô lại là người từ bỏ trước.
Nhâm Phó Hạ cảm thấy rất khó chịu, xa nhau liệu cô có nhớ hắn nhiều hơn không?
Bước ra khỏi toà trung cư Nhâm Phó Hạ lúc này mới lộ ra vẻ mặt đầy bất lực, mày hơi chau lại, môi cô mím chặt.
“Chia tay rồi cũng tốt! Một tên khốn khiếp không xứng để mình yêu tiếp.”
Mang theo hành lí, Nhâm Phó Hạ bước đi trên đường, cảm xúc trong đầu rối thành loạn.
Chia tay thì chia tay, hắn là tên khốn là sự thật, là kẻ vô dụng cũng là thật.
Ra tới đường lớn Nhâm Phó Hạ liền bắt lấy một chiếc taxi, đi được khoảng mười mấy phút cũng dừng lại, một nơi khác ở thành phố VN, nơi đây các căn nhà được xây dính nhau, Nhâm Phó Hạ bước trên con đường tối có ánh đèn rất sáng, người đi lại cũng tạm ít nhiều.
Cô bắt đầu chậm bước chân, gương mặt hơi lộ nét buồn, sau đó lại tiến về phía trước, lại rẽ, Nhâm Phó Hạ bước vào một căn nhà có ba tầng, nhìn ngoài căn nhà cũng rất lớn.
Tầng nào tầng đấy đèn sáng rực.
Bước chân cô vào sân bắt đầu nặng nề hẳn ra.
Mới tầm khoảng tám rưỡi chắc người nhà cô chưa ngủ đâu nhỉ, Nhâm Phó Hạ đẩy cửa đi vào.
Những con mắt bên trong nhìn ra Phó Hạ, cả khoảng không gian dường như im lặng trong giây, phút chốc cũng có người lên tiếng.
“Ây dô, là chị của em nè.”
Nhâm Tư Tư, con nuôi của nhà họ Nhâm, bằng tuổi Nhâm Phó Hạ, cô ta hơi cười, mặt mày hớn hở, tay đặt điện thoại xuống bàn chạy tới.
“Sao em về đây? Cãi nhau với bạn trai à?”
Nhâm Bích Ngọc nhìn tới Phó Hạ, dáng vẻ cho tới dung mạo thật không tầm thường.
Nhâm Phó Hạ nhàn nhã đáp vài câu và nói mình đã chia tay, Nhâm Tư Tư và Nhâm Bích Ngọc hơi sững người và bất ngờ đôi chút.
“Không sao nà chị, thằng đấy nó ăn bám chị nên sớm chia tay mới phải, bây giờ mới chia tay...!haizz...!tốn của chị chắc nhiều tiền lắm!”
Nhâm Tư Tư cong môi cười nói, một cảm xúc giẫu diễm cũng không có, thẳng thắn hay nhiều lời quá đôi khi người ta chẳng ai thích.
Nhâm Phó Hạ nhìn cô ta đang cười vui vía không nói gì liền lướt qua.
“Sinh ra trước mấy tháng mà bày đặt chị em.”
Phó Hạ không lộ ra biểu cảm, nhưng lời nói đang chứa phần tức giận, đến chị ruột cũng chẳng nhìn ra.
Mà đằng sau Nhâm Tư Tư chỉ biết cười cho có.
“Chị định đi đâu thế?”
Nhâm Phó Hạ dừng bước ngay bậc thang đầu.
“Nếu chị muốn ngủ lại phòng cũ e là không được rồi, đó chị rời khỏi nhà cũng nhiều năm nên chỗ chị đã bị bố bày tranh, chữ rồi.”
Phó Hạ hơi cau mày, cánh cửa lớn cô thấy bóng dáng của ai đó, một người đàn ông, trước tầm ánh sáng cô nhận ra đó là bố của mình.
“Con gái, bố có quà cho hai con này.”
Nhâm Tư Tư nghe giọng sau mình cô ta liền nở nụ cười tươi hơn mà xoay người chạy ra.
“Bố đi làm về rồi!”
Nhâm Tư Tư bám lấy cánh tay của Nhâm Đạt, vẻ mặt hiền thảo tươi vui biết bao.
Nhâm Đạt có vài nết nhăn trên gương mặt rồi, ông ta có vẻ rất hạnh phúc mà đưa tay xoa lên đầu của Nhâm Tư Tư, nói ra vài câu rất dễ nghe sau đó thẳng tiến tới bàn đặt đống đồ trên tay xuống.
“Có hơn sáu món quà, hai đứa lựa đi nhưng nhớ đừng tranh nhau là được.”
“Bố này, tụi con lớn rồi còn tranh gì chứ.” Nhâm Bích Ngọc hơi cười nói..