Trên đường về nhà, Nhâm Phó Hạ có điều muốn hỏi Chung Ngụy từ lâu, nhưng cô có hơi e ngại, không dám lên tiếng vì thế lâu lâu lại lén nhìn anh.
Chung Ngụy cũng để ý thấy biểu cảm lạ của cô rồi, anh thật muốn biết cô nàng đang muốn hỏi gì mà lại áp lực thần bí như vậy.
“Này, anh biết đám người vừa rồi dùng súng gì không? Nhìn lực bắn rất giống súng thật, nhưng súng thật làm gì có âm thanh nhỏ vậy chứ! Đúng không?”
Đó là điều cô ấy trầm trọng muốn hỏi trong suốt cả buổi đi trên đường sao? Vẻ mặt hơi ấp úng, lúng túng thật đáng yêu, Chung Ngụy khẽ nhếch môi cười.
“Có đó, em biết nòng giản thanh không?”
Nghe xong Nhâm Phó Hạ đập tay vẻ mặt hiểu ra.
“Đó là thứ tôi muốn nhớ tới, nhưng mãi không nhớ ra được.”
Vẻ mặt chợt hiểu ra đó của cô thật giống con hamster mà anh đang nuôi, rất kì thú và đáng yêu.
...
Về tới Chung gia cũng mười một giờ hơn, bước ra khỏi xe Nhâm Phó Hạ nghe bụng mình lủng củng cô mới nhận ra buổi tối vẫn chưa ăn gì, cái bụng đang rất trỗng rỗng.
Cô hơi uể oải chạm rãi đi lên, giờ này người làm chắc cũng ngủ rồi, chẳng còn ai canh cửa nữa chắc cũng không còn ai nấu cho cô ăn đâu.
Xe thì bị một đống xe quân sự chặn bên góc tường cô không thể lấy ra mà lại ra ngoài kia để ăn bữa tối được.
Tối nay nhịn đói có ổn không đây?
“Sao đi chậm vậy! Chân em đau sao?”
Chung Ngụy bước tới gần cô hơn, Nhâm Phó Hạ thì không để ý, cô chỉ trả lời cho qua loa: “Tôi ổn, không đau gì hết.”
Tiếng kêu từ bụng cô phát ra không che giấu nổi Chung Ngụy, anh nhìn cô một cái rồi lại tự cười.
Chung Ngụy vội chạy lên trước, nhìn anh ta bỏ mình ở ngoài chậm rãi như vậy Nhâm Phó Hạ bỗng thấy không vui là sao? Cô bắt đầu hơi cọc.
...
Nằm trên giường với một cơ thể vừa tắm sạch sẽ xong thật thoải mái, có điều...!bụng đói cả người cũng xụi lơ.
Nhâm Phó Hạ nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ, từ từ, như vậy có đói cũng không biết.
Nhưng vấn đề là, đói quá cũng không ngủ được.
Cô bực mình ngồi dậy, vừa lúc tiếng gõ cửa vang tới tai.
Căn nhà lớn này chỉ có mỗi cô và hắn, hắn tìm cô giữa trời đêm khuya làm gì chứ? Nhâm Phó Hạ cọc cằn rời giường, càng tới gần cửa cô lại ngửi thấy một mùi thơm, mắt cô bỗng chốc như sáng bừng lên.
Mở cửa ra chỉ thấy duy nhất Chung Ngụy, cô nhìn anh với đôi mắt hơ thất vọng.
“Có chuyện gì.”
“Có mỗi ăn tối không? Chắc em cũng đói rồi nhỉ.” Chung Ngụy hơi cười nói.
Nhìn thấy anh lộ nụ cười Nhâm Phó Hạ liền tránh ánh mắt.
“Vậy cũng được.”
Bước xuống nhà, đập vào mắt cô là một bữa tối gần như sắp được nửa cái bàn dài, hương khói còn bốc bay nghi ngút, những thứ này là Chung Ngụy vừa làm xong sao?
Cô ngồi vào bàn cười thân thiện một cái rồi hỏi: “Chung thiếu tướng, đây chắc không phải anh làm đâu nhỉ.”
Mới qua mười mấy phút thôi mà, làm gì có ai trong một thời gian ngắn vậy mà nấu được một bữa thịnh soạn như vậy chứ.
Chung Ngụy khẽ cười, anh trả lời: “Những thứ này được chuẩn bị trước đã được cất vào tủ lạnh, anh chỉ đem ra hâm nóng thôi.
Em mau ăn đi.”
“Ồ, hoá ra là vậy.
Vậy tôi không khách sáo nữa đâu nha.”
Dứt lời cô còn vương mắt mà khẽ nhìn qua Chung Ngụy, thấy anh cười vui cô thật sự không chờ nổi nữa liền gắp ăn gắp để.
Được kha khá thời gian cô dần ăn chập lại, nhớ tới chuyện vừa rồi tại sao anh ta lại ở khu vực đó, mắt nhìn lên Chung Ngụy, cô hỏi thẳng: “Sao anh lại ở chỗ đấy vậy?”
...
“Ờ, thật ra anh đi theo em.”
“Gì chứ? Anh đi theo tôi làm gì.” Nhâm Phó Hạ hơi cau mày nói.
“Tại em không về nên anh mới đi theo.”
“Ha, Chung thiếu tướng anh cứ như kẻ bám đuôi khiến tôi thấy hơi sợ nha.
Nếu anh rảnh quá thì hãy tìm cách để hủy hôn đi, tôi không cần một người không thân như anh đeo bám theo đâu, anh làm vậy biết nó tạo áp lực ghê tởm cho người bị theo dõi không hả.”
Nhâm Phó Hạ khựng lại, cô không hiểu nổi sao chính cô lại nói những lời vừa rồi! Nhìn lên anh ta, Chung Ngụy có vẻ đang buồn bởi lời nói vừa rồi.
Nhâm Phó Hạ bất lực với chính mình thêm nữa, vừa rồi cô bị gì vậy? Tự nhiên lại nói ra những câu tồi tệ đó.
Nếu không có anh ta theo sau có khi hôm nay cô sẽ khó mà về đây.
Cô bắt đầu thấy hơi có lỗi...
“Ha...! xin lỗi! Là tôi suy nghĩ không thấu đáo.
Nhưng rất cảm ơn anh vì đã ở đó giúp tôi thoát một kiếp, lời nói vừa rồi mong anh bỏ qua.”
Chung Ngụy im lặng không nói gì.
Thấy vậy Nhâm Phó Hạ lại thấy mình rất giống người tồi.
Cô thở một hơi dài, động đũa gắp lên miếng thịt vào bát anh ta, mỉm cười nhẹ nói tiếp.
“Chung thiếu tướng, anh ổn chứ? Cho tôi xin lỗi mà, vừa rồi là tôi nhất thời kích động.”
Lúc này Chung Ngụy mới đưa mắt lên nhìn cô, vẻ mặt vừa buồn vừa nghiêm túc đó là sao? Nhìn có hơi mắc cười.
“Anh cũng xin lỗi! Lần tới anh sẽ không theo em nữa, ngày mai em có thể lấy xe rồi đấy.
Nhưng còn chuyện hủy hôn, rất khó.”
“Ờ...!ờ, chuyện đó từ từ cũng được.”
“Vậy tôi về ngủ đây.
Cũng khuya rồi, anh ngủ ngon nha.” Nhâm Phó Hạ dường như đang muốn thăm dò xem anh có dỗi không.
Kết quả: Chung Ngụy hơi cười đưa mắt trả lời: “Em cũng ngủ ngon.”
Nhâm Phó Hạ có chút tâm trí rơi vào khoảng lặng, cô đứng dậy liền rời chỗ đi lên.