Chung gia - một gia tộc lớn nhiều đời làm quân nhân.
Từ chủ nhân cho tới căn nhà đêù phát ra một loại khí thế rất ngầu, vì thế dễ gây áp lực.
Ban đêm nơi đây cũng chẳng khác gì bên ngoài, ánh sáng đầy đủ từ sân rộng cho tới trước thềm nhà, Nhâm Phó Hạ xách vali lên bậc thang theo từng bước chân của Chung Ngụy.
Tới trước cửa, đầy tớ của căn nhà gác cửa liền cúi đầu chào Chung Ngụy sau đó là mở cửa.
Hai người bước vào.
Nhâm Phó Hạ lại thấy áp lực tăng thêm rồi, cô khẽ kéo tay áo của Chung Ngụy.
Anh dừng chân nhìn cô với ánh mắt muốn biết lí do, Nhâm Phó Hạ liền nói: “Tại sao phải đưa tôi về đây ở vậy? Là Chung lão gia và phu nhân muốn tôi tới sao?”
“Người đã được chọn làm Chung thiếu phu nhân thì sẽ có thể ở Chung gia ngay, em có thấy áp lực không?” Chung Ngụy khẽ cười nói.
Nghe xong Nhâm Phó Hạ làm sao mà cô không áp lực được chứ, vào chỗ này còn hồi hộp sợ hơn là đứng trước hàng triệu người nói chuyện cùng họ.
“Vậy...!khi nào anh hủy bỏ được cái hôn ước nhảm nhí này vậy? Đây chẳng khác gì mấy trò trẻ con.” Nhâm Phó Hạ bắt đầu lạnh nhạt nói.
Nghe xong Chung Ngụy cũng không vui hắn liền nói: “Em không có ý định muốn làm Chung thiếu phu nhân thật sao?”
Chung thiếu phu nhân gì chứ, cô còn lâu mới thèm.
Cả hai không yêu nhau sao phải làm khổ nhau chứ, sớm thoát khỏi nhau chẳng phải tốt sao?
“Chung thiếu tướng, anh không định lấy tôi thật chứ? Hai chúng ta có yêu nhau gì đâu? Với lại đây là chuyện hôn nhân đại sự liên quan tới hạnh phúc cả một đời, không được phép nói bừa như vậy đâu.” Nhâm Phó Hạ nhìn thẳng hắn nhàn nhã nói.
Bỗng nhiên Chung Ngụy đưa tay ra vuốt lấy phần má hiện rõ vệt đỏ kia, nhẹ nhàng nói: “Nhưng anh thật sự muốn kết hôn với em.”
Nhâm Phó Hạ vội vàng né khỏi bàn tay của hắn, cô thấy hơi nực cười chính bản thân mình và kẻ nói sẽ kết hôn với cô trước mắt này.
Hắn có bị điên không chứ? Tự dưng lại nói muốn kết hôn với một người quen trên mạng và đã chia tay như cô, đầu óc hắn có bình thường không vậy.
Nhâm Phó Hạ thật sự thấy cả hai chẳng có tình cảm gì sao Chung Ngụy có thể phát ra những cái ngôn lời thiếu tôn trọng người ta như vậy, cô bắt đầu thấy không vui bởi cái sự "cố chấp" chẳng khác gì trẻ con của hắn đấy.
“Chung thiếu tướng, anh cũng đâu phải trẻ con nhỉ.
Hai chúng ta thật sự quen trên mạng nói là người yêu đi, nhưng ngoài đời tôi với anh gặp gỡ còn chưa tới mấy lần, không nói chuyện với nhau sao anh có thể phát ra cái câu "kết hôn" với tôi hả.
Tính khí này của anh cũng trẻ con quá rồi...!làm tôi thấy không vui đấy.”
...
“Tôi xin lỗi!”
Chung Ngụy thấy có lỗi! Đây là hắn đang ép một cô gái sao? Chung Ngụy cũng cảm thấy không hiểu rõ lòng mình, đúng là hai người từ trên mạng tới ngoài đời chẳng nói gì nhiều, trước đó trên mạng tuy làm người yêu nhưng Nhâm Phó Hạ nhắn tin với anh chỉ có hai ba lần, tổng cộng yêu nhau được ba tuần rồi tối hôm đó call video cô mới nói chia tay.
Ngoài đời thì sao? Còn tệ hơn, hai người cũng chỉ biết nhau qua hôn ước, có gặp gỡ trò chuyện tán tỉnh lời yêu đương gì đâu.
Thế mà sau khi biết cô là người yêu trên mạng từ cuộc video anh mới thay đổi chủ ý và muốn kết hôn với cô.
Hai người có yêu đương thật sự đâu mà anh có thể nói ra ngôn từ đó.
Chính Chung Ngụy cũng không cảm thấy mình có tình cảm gì với Nhâm Phó Hạ, anh nói muốn kết hôn với cô chỉ vì cô là mối tình đầu, mà anh từng hứa sẽ chỉ kết hôn và yêu duy nhất mối tình đầu người đó.
Có lẽ nên từ bỏ, hai người không có tình cảm.
Cũng chỉ là người lạ bị trói buộc bởi hôn từ, không nên dính dáng gì nhau cũng nên.
Yêu sao? Phải làm sao để biết yêu? Chung Ngụy muốn được thử yêu, thế nhưng tình đầu của anh lại chớ trêu thật chứ.
Anh nhìn lên Phó Hạ, đột nhiên cảm nhận tim mình hơi nhoi nhói thì phải.
Trái tim hình như cũng có cảm xúc, nó như không muốn phải xa rời người con gái này.
Thế nhưng ngay lập tức anh quay mặt đi.
“Xin lỗi, là tôi đi quá xa rồi.
Em vào nhà đi, bây giờ có lẽ em không thể nào ra khỏi ngôi nhà này khi chưa hủy hôn được đâu.
Cứ sống ở đây một thời gian đi.”
“À vâng.”
Nhâm Phó Hạ thấy hơi lạnh bởi người trước mặt cô có tiếng giọng rất lạnh lùng.
Có vẻ anh ta không vui.
“Mặt có sao không?”
“Không sao.”
“Có đói không?”
“Tôi cùng anh mới ăn xong mà.”
Gã này...!tự dưng quan tâm như vậy khiến cho Nhâm Phó Hạ phát hoảng mà lộ ra nụ cười tâm khổ.
Hắn có bị sao không đây?
“Vậy thì em theo tôi.”
Chung Ngụy bước lên cầu thang, Nhâm Phó Hạ cũng đi đó mà theo.
Hai người dần khuất sau bức tường.
Trên tầng hai, cái gì cũng rộng lớn hết.
Trong đầu Nhâm Phó Hạ chỉ hiện duy nhất hai chữ.
Áp lực
Áp lực
Áp lực.
Chung Ngụy bỗng dừng lại cô cũng dừng lại.
“Chỗ này có vài căn phòng em lựa đi, nếu không ưng ra bên kia còn có mấy phòng, chỗ nào cũng gọn gàng hết.
Còn tôi thì ở phòng này, có gì không thoải mái cứ gọi tôi.”
Nói xong Chung Ngụy liền mở cửa mà đi vào phòng, Nhâm Phó Hạ thấy sự lạnh nhạt của hắn và cách cách hắn đổi xưng hộ rồi thì cô chỉ cười nhạt, hắn đang tổn thương sao?
Nhâm Phó Hạ không để tâm nữa, cô nhìn xung quanh mình, rộng không thể tả nổi, chỗ nào cũng mới tinh, chỉ có vài món đồ được đặt ở đây hình như hơi cổ và cũ.
Cô nhìn ra, một dãy bên trái này có hai cánh cửa, dãy bên phải cũng có hai cánh.
Bên trong chắc hẳn rộng lắm.
Nhâm Phó Hạ mở cánh cửa ngay phòng mà Chung Ngụy ở, vừa vào cô thật sự kinh ngạc tới mức khiến đầu óc trỗng rỗng.
Tại sao lại rộng và xa xỉ như vậy?
Chiếc giường rất lớn, chăn gối được xếp gọn gàng.
Có bàn, tủ đồ và những lọ hoa tươi tắn.
Áp lực nhưng cô vẫn phải công nhận chỗ này thật thích, Nhâm Phó Hạ không kìm nổi liền vứt vali ra rồi chạy tới nhảy lên giường, nhắm mắt lại một chút thì hồn đã đi vào thế giới của những giấc mộng..