Tăng Thư cùng Dương Hàn ra ngoài mua đồ.
Hai người một nam một nữ trong siêu thị dạo qua quầy đồ vặt.
Tăng Thư ít khi ăn vặt, chỉ là hôm nay bỗng nhiên muốn ăn kem.
Cô nhìn một loạt vào tủ kem, nhiều vị thế này cô nhất thời không biết mình muốn ăn vị nào.
"Nhìn ngây ngốc gì vậy?" Dương Hàn đứng bên cạnh bất ngờ lên tiếng.
Tăng Thư vẫn chăm chú vào tủ để kem trả lời:
"Em không biết nên lấy loại nào?"
Dương Hàn xoa đầu cô dịu dàng.
Dường như đây đã trở thành thói quen của anh, Tăng Thư theo phản xạ nhìn sang anh, cô chưa kịp lên tiếng đã bị anh cướp lời:
"Em thích loại nào thì lấy loại đó"
Tăng Thư nghe vậy gật gật đầu, cô chỉ tay lên mặt kính hỏi Dương Hàn:
"Anh có thích vani không?"
Dương Hàn nhìn cô, tầm mắt dời xuống bờ môi của cô.
Anh chợt nhớ đến mỗi lần hôn cô trên môi đều truyền đến hương vị ngọt thơm của vani.
Yết hầu cũng bất giác lăn lộn lên xuống.
Dương Hàn ừm một tiếng.
Tăng Thư lấy ra hộp kem để vào xe đẩy.
Hai người mua xong liền đi ra quầy thanh toán.
Trên đường đi lại đi ngang qua đồ trẻ em.
Tăng Thư dừng chân ở bộ đồ liền thân cho trẻ nhỏ hình khủng long, phần đuôi màu xanh cũng được may tỉ mỉ vô cùng.
"Có phải rất đáng yêu không?" Tăng Thư đột nhiên hỏi Dương Hàn.
Dương Hàn ừm một tiếng nở nụ cười nuông chiều nhìn cô.
Thấy cô thích thú với mấy bộ đồ trẻ em như vậy trong lòng cũng sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc.
Dương Hàn cùng với Tăng Thư xem hết bộ này đến bộ kia.
Lúc này bỗng có một nhân viên đi đến:
"Xin chào, hai vị có cần giúp gì không?" Người nhân viên nhìn hai người xem hết đủ loại đồ từ trẻ sơ sinh đến loại trẻ lớn hơn liền nghĩ hai người là vợ chồng son, cô ta đến lịch sự hỏi
Tăng Thư cười đáp: "Cảm ơn, không cần đâu.
Chúng tôi chỉ muốn xem thôi"
"Phía trước là đồ mặc cho trẻ lớn hơn, ở chỗ này là đồ mặc cho trẻ sơ sinh, ngoài ra còn có các loại đồ dùng cho bé.
Đi vào một chút sẽ theo tuổi mà sẽ có size lớn hơn cho bé.
Anh chị có thể dễ dàng theo tuổi của bé mà chọn đồ" Người nhân viên nhiệt tình giới thiệu.
"Bé nhà là trai hay gái ạ? Nếu là trai là khu vực bên trái, còn gái là khu vực bên phải"
Tăng Thư vừa muốn lên tiếng giải thích thì cảm giác ấm áp từ eo truyền đến, bàn tay của Dương Hàn không biết lúc nào đã không yên ổn mà đặt lên eo cô giữ lấy.
"Cảm ơn, vợ tôi chỉ muốn dạo xem thôi"
Nhân viên thấy hai người thân mật như vậy thì không muốn ở lại làm phiền.
Cô ấy cười nhẹ chào rồi rời đi.
Thật muốn lấy chồng quá đi!
"Vợ à, chúng ta mua bộ này đi" Dương Hàn cầm lấy một chiếc đầm màu hồng nhỏ nhắn trên tay.
Anh nhìn Tăng Thư khẽ nhướng mày nói.
"Mua làm gì?" Tăng Thư chỉ là tuỳ tiện ghé vào xem một chút, cô vốn không có ý định mua.
Trong nhà không có trẻ con, mua về cũng không biết để đâu.
"Mua cho con chúng ta" Dương Hàn tay đặt bên eo khẽ bóp nhẹ.
Anh chưa từng nghĩ đến việc kết hôn, nhưng sau khi gặp Tăng Thư, anh chỉ hận không thể gặp cô sớm hơn, nhanh chóng đem cô về nhà yêu thương.
Hơn nữa anh biết bản thân không thể ở bên cạnh cô từ nhỏ như anh em họ Du, vì vậy anh nghĩ sinh con gái sẽ thấy được phiên bản thu nhỏ của cô.
Như vậy chắc chắn sẽ rất đáng yêu.
Tăng Thư cười nhẹ nắm tay anh:
"Em có nói sẽ sinh con cho anh à?"
"Không sinh cũng được, tuỳ em quyết định.
Anh chỉ cần em bên cạnh" Dương Hàn nghe Tăng Thư nói vậy liền cảm thấy bản thân có chút gấp gáp.
Cô nói đúng, anh cũng chưa hỏi qua cô có muốn sinh con hay không.
Dương Hàn lại không muốn vì vậy mà khiến cô áp lực hay không thoải mái.
Anh để chiếc đầm nhỏ lại chỗ cũ, ánh mắt trở nên phức tạp.
Tăng Thư thấy Dương Hàn giây trước còn có vẻ hào hứng, giây sau liền trở nên nghiêm nghị thì không khỏi khó hiểu.
Có phải anh thực sự xem câu nói của cô là nghiêm túc đó chứ?
"Em thực ra thích con trai hơn" Tăng Thư cầm lên bộ đồ khủng long nói.
Dương Hàn quay sang vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn cô.
Thoáng chốc anh bỗng mỉm cười dịu dàng:
"Vậy chúng ta mua cả hai"
"Ừm" Tăng Thư vui vẻ đẩy xe đi.
Dương Hàn thấy vậy liền cướp mất xe đẩy giúp cô.
____________________________________________
Mấy hôm nay không hiểu vì sao Du Uyên lại biệt tích, Tăng Thư muốn tìm người ra ngoài chơi cũng không có.
Tối nay Dương Hàn lại bận làm việc ở bệnh viện, Tăng Thư liền tự tạo tiết mục cho mình.
Cô đến trường đua xe moto quen thuộc.
Chiếc xe moto màu đỏ của cô luôn được bảo dưỡng kĩ càng, từng chỗ trên chiếc xe đều óng ánh dưới ánh đèn.
Tăng Thư đội lên mũ bảo hiểm của mình ngồi lên xe.
Chiếc xe của cô đã mở máy đậu ở vạch xuất phát, Tăng Thư vặn tay ga, chiếc xe liền rồ lên một tiếng thể hiện khí thế của mình.
Ba tay đua còn lại như bị k1ch thích mà cũng tranh nhau rồ xe, không khí hồi hộp lại náo nhiệt đến mức k1ch thích đại não của người đua lẫn người xem.
Pằng!
Sau khi tiếng súng hiệu báo vang lên Tăng Thư lập tức nghiêng thấp người bám chặt vào xe, kim đồng hồ đã chạy đến mức cao nhất.
Chiếc xe màu đỏ ngang ngược dẫn trước, đến những khúc cua gắt gao người ta chỉ thấy bóng dáng của Tăng Thư nghiêng xe ôm cua chặt chẽ.
Cô không hề để ý xung quanh có bao nhiêu tiếng reo hò hay đằng sau vẫn luôn có 3 chiếc xe khác đuổi theo sát sao.
Tăng Thư hoàn toàn đắm chìm vào cảm giác phấn khích với tốc độ cao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mũ bảo hiểm nở một nụ cười thỏa mãn.
Ngay khi cô chạm đến đích trở thành người dẫn đầu thì lần 3 chiếc xe kia cũng lần lượt chạm đích.
Tăng Thư cởi bỏ mũ bảo hiểm hít thở một chút rồi vui vẻ vuốt nhẹ thân xe của mình như đang vuốt v e mèo cưng.
Đã lâu rồi cô chưa trải qua cảm giác hồi hộp như vậy.
"Anh còn đang nghĩ là tên nào lại hung hăng như vậy" Huyền Thiên Phong bất ngờ từ phía sau đi đến.
Hôm nay vốn dĩ chỉ muốn ra ngoài cùng bạn bè giải khuây, ai ngờ khi anh ngồi ở phòng vip phía trên nhìn xuống thì cảm giác dáng người nhỏ nhắn đó rất quen thuộc.
Du Tử Lãng ngồi cùng Huyền Thiên Phong cũng nhanh chóng nhận ra.
Cả hai đợi đến khi trận đua kết thúc liền đi xuống.
Tăng Thư gương mặt có chút bất ngờ, bên cạnh hai người còn có một người đàn ông khác.
Cô khẽ nhìn anh ta, đúng lúc hai bên chạm mắt.
Tăng Thư không tránh né mà nhìn thẳng anh ta, gương mặt anh ta không nhiễm một chút trần tục, là một dáng vẻ tao nhã đến kinh người.
Tuy vậy nhìn anh ta không quá lớn tuổi, cùng lắm là bằng tuổi cô thôi.
Tăng Thư vẫn còn suy nghĩ thì nhận ra Du Tử Lãng đã đến gần cô.
"Anh Lãng!" Tăng Thư vui vẻ nhìn Du Tử Lãng như cá gặp nước vậy.
Du Tử Lãng lại gõ nhẹ lên đầu cô:
"Con bé này đua xe không cần mạng à?!"
Tăng Thư cười nhẹ, lúc nãy có hơi phấn khích không khống chế được.
Nhưng cô chắc chắn sẽ không mạo hiểm bản thân, điều này cả cô và Du Tử Lãng đều hiểu rõ.
Huyền Thiên Phong đứng một bên bỗng lên tiếng chen ngang: "Chỉ nhìn thấy mỗi anh Lãng của em thôi"
Tăng Thư quay sang Huyền Thiên Phong, giọng điệu không chút nghiêm túc.
"Chào anh"
Huyền Thiên Phong chỉ biết lắc đầu, ai biểu anh đi thích cô gái này, trong lòng cũng bất giác bao dung cho cô.
Lúc này người đàn ông còn lại cũng lên tiếng, khoé miệng nhếch lên khiến người khác khó mà không chú ý.
"Lại gặp nhau rồi, cô gái bạo lực"
Tăng Thư ngơ ngác nhìn người đàn ông, cô và anh ta căn bản là chưa gặp lần nào, tại sao lại nói cô bạo lực?
"Anh..."
"Trước giờ chưa có ai dám đối xử với tôi như em" Tăng Thư chưa nói hết câu đã bị anh ta cướp lời.
Vẻ mặt tươi cười và giọng nói như muốn ghi thù của anh ta đúng là khác nhau hoàn toàn.
Tăng Thư thật sự không nhớ ra anh ta.
"Cậu đã gặp em ấy ở đâu rồi sao?" Du Tử Lãng hỏi.
"Tôi gặp cô em này ở Tempted, là cô gái điên tôi kể cho cậu đó nhớ không?" Dạ Hữu Nam bây giờ nhớ lại cũng dựng cả gáy.
Anh chỉ là không ngờ cô gái đó lại là người quen của Du Tử Lãng và Huyền Thiên Phong.
Tăng Thư nghe đến đây thì trong đầu hiện lên mấy hình ảnh không rõ ràng.
Cô cố gắng lục lọi trí nhớ trong đầu.
"A! Anh là tên nhóc mời rượu không được thì muốn ***** ***!" Tăng Thư vừa nhận ra anh ta liền nói.
"Lại là nhóc, cô gái, cái miệng của em không nói lời dễ nghe được à?" Dạ Hữu Nam không biết là cô đang khen hay chê mình nữa.
Anh ta hơi cậu mày phản bác.
"Khoan đã, hai người nói rõ đã xảy ra chuyện gì.
Còn nữa, ***** *** là sao?" Du Tử Lãng lên tiếng.
Huyền Thiên Phong cũng không hiểu chuyện gì, anh ta đang đợi hai người trong cuộc lên tiếng.
"Đừng đứng ở đây nữa, chúng ta đi đến quán nước gần đây rồi mới nói tiếp" Dạ Hữu Nam lên tiếng, mọi người cũng đồng ý.
Ở bên trong quán, Tăng Thư từ từ kể hết mọi chuyện cho Du Tử Lãng.
"Lần sau em tuyệt đối đừng nương tay, cậu ta muốn tính sổ thì có anh chống lưng cho em" Huyền Thiên Phong nói.
Anh bỗng liếc nhìn lạnh lẽo sang Dạ Hữu Nam.
"Thư Thư, nếu cậu ta còn làm phiền thì báo ngay cho anh, hiểu không? Anh nhất định sẽ giúp em đòi công đạo" Du Tử Lãng ngữ khí mạnh mẽ nói.
Anh đúng là không ngại mất đi tình bạn này mà bảo vệ cho Tăng Thư.
Tăng Thư ngồi giữa Du Tử Lãng và Huyền Thiên Phong thì cô càng có cảm giác an toàn đến mức kiêu ngạo.
Cô ừm một tiếng cầm lấy ly nước của mình uống một ngụm.
"Hai người các cậu đừng có quá đáng.
Cứ nói như tôi là cầm thú không bằng vậy" Dạ Hữu Nam có nói thế nào cũng bị ném cho ánh mắt đe dọa lẫn mỉa mai.
Hôm đó anh đúng là uống hơi nhiều, Tăng Thư lại thu hút như vậy nên nhất thời không kiềm được lòng.
Dạ Hữu Nam nào biết Tăng Thư vừa hung bạo lại còn có hai người bạn của mình phía sau bảo vệ.
Nếu anh biết trước thì lập tức né đi chỗ khác.
Dạ Hữu Nam nói tiếp: "Còn nữa, tôi cũng chưa làm gì em ấy, cũng không có ý định sẽ làm gì em ấy, phụ nữ bạo lực không phải là tuýp người của tôi."
Chuyện hôm đó Tăng Thư cũng không hề nương tay.
Anh ta chắc hẳn đã rất sốc.
Điều làm cô bất ngờ là khuôn mặt baby của anh ta không chút nào giống như đã 29.
Nhưng cũng không hợp với tính cách phong lưu của anh ta chút nào.
"Được rồi, hôm đó là lỗi của tôi.
Hôm nay đích thân Dạ Hữu Nam tôi rót rượu cho em được không?" Vừa nói anh đứng lên cầm lấy chai rượu đi đến rót vào ly cho Tăng Thư.
Tăng Thư không kịp trả lời thì anh ta nháy mắt với cô, ánh mắt thành thật:
"Thư Thư thân yêu, em rộng lượng bỏ qua"