Tăng Thư bị Dương Hàn dọa lúc nãy liền kiếm cớ muốn ra ngoài mua đồ.
Cô da mặt mỏng không dám đối diện với Dương Hàn.
Dương Hàn lẽ nào nhìn không ra, vừa lúc cô đi ngang qua liền nhanh tay kéo cô giữ lại.
"Em muốn trốn đến khi nào?" Dương Hàn cười gian manh véo nhẹ má cô.
"Em không có"
"Vậy em đang giận anh à? Cùng lắm thì chúng ta có qua có lại, nào đến đây, anh cho em sờ" Dương Hàn kéo tay cô đặt lên chỗ giữa quần của mình.
Anh vui vẻ đến mức đuôi mắt cũng cong lên hiện ý cười.
Mặc dù thông qua một lớp vải của quần ngủ nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ràng được đồ vật nằm bên trong.
Tăng Thư giật mình vội rút tay về,
"Em cũng không phải lưu manh như anh" Hai vành tay của Tăng Thư như bị lửa đốt, vừa nóng vừa đỏ.
Ngoài mặt cô bình tĩnh nhưng đã sớm bị Dương Hàn nhìn thấu, anh bật cười: "Là em không chịu, không phải anh bắt nạt em"
"Là em không thèm" Tăng Thư không chịu thua sửa lời của Dương Hàn.
Anh phì cười vuốt nhẹ mái tóc cô, da mặt mỏng thật, anh chỉ trêu cô một chút mà mặt mày đỏ hồng rồi.
Cô bé nhà anh thật dễ xấu hổ mà! Dương Hàn vòng tay để ở eo cô, Tăng Thư cũng thuận thế mà thoải mái tựa đầu lên ngực anh.
"Bảo bối, em hình như ốm đi rồi" Dương Hàn bóp nhẹ eo cô một chút lại nói.
"Không có a.
Em...hình như còn mập lên" Tăng Thư ngẩng đầu đáp lời, khi nói đến ba chữ cuối thì giọng nói điều chỉnh thật nhỏ.
Chuyện mập ốm quả thật rất nhạy cảm với con gái! Nhưng thời gian bên cạnh Dương Hàn anh thật sự chăm cô rất kĩ, không thiếu bữa ăn nào.
Tăng Thư thực sự lên cả một cân.
"Thảo nào lúc sáng lại cảm giác tròn trịa mềm mịn như vậy" Dương Hàn làm ra vẻ như không có gì mà nói.
Tăng Thư nhào đến lấy hai tay che miệng Dương Hàn, đáng ghét! Sao lại nói ra mấy lời vô sỉ như vậy chứ?!
"Được rồi được rồi, anh không nói nữa" Dương Hàn kéo nhẹ tay cô ra rồi hôn lên mu bàn tay cô.
Lúc này Tăng Thư nhận được cuộc điện thoại từ một số lạ, giọng nói bên kia vừa lịch sự lại nghiêm túc:
"Xin chào có phải là phụ huynh của học sinh Tăng Mặc Nhiên không?"
Tăng Thư khẽ chau mày, muốn tìm phụ huynh của Tăng Mặc Nhiên thì không phải nên tìm Hạ Yến hoặc là cha của cô à? Nhưng dù sao cũng đã gọi đến, Tăng Thư không phủ nhận: "Phải, có chuyện gì không?"
"Làm phiền cô đến trường một chuyến, học sinh Tăng Mặc Nhiên vừa xảy ra ẩu đả với bạn học.
Tình hình hiện giờ khá nghiêm trọng, chúng tôi cũng đã liên lạc với phụ huynh của bạn học kia.
Nhà trường xin mời hai bên đến thảo luận về việc xử phạt"
Tăng Thư không biết tại sao bản thân lại bị lôi vào việc này, nhưng dù vậy cô vẫn trả lời: "Được, tôi đến ngay"
Sau khi tắt máy Tăng Thư liền kéo tay Dương Hàn đang giữ chặt tay mình: "Mặc Nhiên xảy ra chuyện ở trường rồi, em đến xem một chút"
Dương Hàn vẫn giữ tay cô: "Anh đi cùng em"
"Không cần đâu, em tự lái xe đi được"
Hiếm khi Dương Hàn mới có thể có ngày nghỉ, Tăng Thư không muốn phiền anh.
Hơn nữa quầng mắt của anh tối như vậy, đêm qua có lẽ không ngủ nhiều.
Tăng Thư không muốn chuyện nhỏ nhặt gì cũng để Dương Hàn bận tâm.
"Em đi xem xem đã xảy ra chuyện gì.
Anh không cần đi cùng em.
Em ổn mà" Tăng Thư nhìn thấy Dương Hàn không có vẻ gì là nghe cô nói liền lên tiếng.
"Không được, anh không yên tâm"
"Hàn, anh xem em là con nít à?"
"Em là bảo bối của anh" Dương Hàn giơ tay sửa lại mấy lọn tóc rối của cô rồi để ra sau, vô tình mấy vết hôn lúc sáng hiện ra trên chiếc cổ trắng nõn.
Yết hầu của anh khẽ lăn lộn lên xuống.
Dương Hàn nhanh chóng cúi đầu hôn lên mấy vết hôn đó.
"Hàn, đừng đùa nữa.
Em phải đi rồi" Tăng Thư đẩy Dương Hàn ra, giọng cô mềm mại dễ nghe.
Dương Hàn nghe theo lời cô, anh vẫn giữ eo cô,
"Có chuyện thì gọi cho anh, hiểu không?"
Tăng Thư ừm một tiếng, khi cô quay đầu đi lại bị anh kéo về.
Tăng Thư khó hiểu nhìn anh.
Dương Hàn chỉ tay lên môi mình rồi nhướng mày.
Tăng Thư hiểu ý anh, cô đi đến kiễng chân muốn hôn anh nhưng chiều cao thật sự có hạn.
Cô cố lắm chỉ hôn đến cằm anh.
"Anh cao quá!" Tăng Thư than vãn nói.
Dương Hàn bật cười hai tay giữ hai bên eo cô, anh cúi người để Tăng Thư dễ dàng hơn.
Cô hôn chụt một cái lên môi anh rồi quay lưng đi.
______________________________________________
Ở văn phòng họp, Tăng Mặc Nhiên ngồi một bên, quần áo nhếch nhác dính đầy đất cát, mái tóc rối xù.
Khoé môi cũng bị rách đến chảy máu nhưng đã khô đi.
Bộ dạng quật cường, đáy mắt loé lên tia giận dữ.
Cậu bạn học kia ngồi đối diện cũng không thua kém, một bên mắt còn bị bầm tím.
Tăng Thư vừa bước vào thì có chút bất ngờ, cô nhìn đến Tăng Mặc Nhiên thì cậu ta liền cụp mắt xuống, dáng vẻ ngông cuồng lúc nãy cũng bị Tăng Thư áp xuống.
"Tên nhóc kia ra tay trước, nhà trường lý nào lại phạt cả con tôi" Người nhà của bạn học kia từ trên xuống dưới đều là đồ hiệu, giọng điệu kiêu căng lại tự mãn.
Bà ta không giống vẻ gì là thương lượng mà là ra lệnh cho hiệu trưởng làm việc.
Ai cũng chưa lên tiếng mà bà ta đã vội vàng nói.
"Vị này ăn nói cẩn thận.
Tên nhóc nhà tôi có tên cho bà gọi, là Tăng Mặc Nhiên" Tăng Thư không nhẹ không nặng nhắc nhở.
Bà ta vì cảm thấy xấu hổ mà lại trở nên giận dữ:
"Là cậu ta ra tay đánh con tôi trước, hiệu trưởng, ông tốt nhất giải quyết cho thỏa đáng!"
"Bà Cố xin bình tĩnh, chúng tôi vẫn đang tìm hiểu sự việc kĩ càng mà đưa ra hình phạt thích đáng cho cả hai" Hiệu trưởng có vẻ kiêng dè nói.
Tăng Thư nhìn rõ hiệu trưởng căn bản không dám động đến tên nhóc họ Cố.
Cô nhìn Tăng Mặc Nhiên ngồi kế bên giọng khẽ hỏi:
"Tại sao lại đánh người?"
Tăng Mặc Nhiên không dám nhìn thẳng Tăng Thư,
"Cậu ta gọi em là con hoang"
Tăng Thư ánh mắt không chút thay đổi, dáng vẻ lạnh lùng ngồi đợi hiệu trưởng khiến Tăng Mặc Nhiên lại có chút lo lắng.
Cậu không biết trong lòng Tăng Thư đang nghĩ gì.
Tăng Mặc Nhiên nghe kể lúc trước Tăng Thư cũng không phải học sinh gương mẫu, cô lại còn ương bướng, hoàn toàn trái ngược với người chị có kỷ luật của mình.
Ấn tượng của Tăng Mặc Nhiên đối với Tăng Thư cũng không tốt, chị ta vừa ngang ngược lại không nể mặt người nào cả, chỉ làm việc mình thích.
Mẹ cậu cũng không muốn cậu dây vào loại người giống như Tăng Thư.
Nhưng mấy lần tiếp xúc với Tăng Thư, cậu cảm nhận được ấm áp từ người chị bao trùm không khí xung quanh cậu, mặc dù lời nói không có vẻ gì là ưa thích cậu.
Hành động của chị ta càng ngông cuồng hơn nhưng chung quy vẫn là nghĩ đến cho cậu.
Tăng Mặc Nhiên cảm thấy người chị cùng cha khác mẹ này cũng không đến nỗi tệ như mình nghĩ.
Ngược lại khi nãy hiệu trưởng muốn gọi phụ huynh, Tăng Mặc Nhiên liền nghĩ đến Tăng Thư.
Hiệu trưởng nhìn thấy Tăng Thư có vẻ lịch sự hoà nhã thì thái độ cũng tốt hơn:
"Bởi vì em Mặc Nhiên đã ra tay trước, nhưng là lần đầu vi phạm nên sẽ đình chỉ 1 tuần, ở lại sau giờ học trực nhật và viết kiểm điểm.
Còn em Lạc Lai là bị đánh, tuy có đánh trả nhưng sẽ được xét là tự vệ.
Vậy nên chỉ cần viết kiểm điểm nộp lại cho giám hiệu"
Họ Cố kia có vẻ còn chưa hài lòng với kết quả, bà ta lớn tiếng nói: "Lại còn phải ghi kiểm điểm?! Hiệu trưởng, ông xử vậy không tốt lắm!"
Lời nói của bà ta khó nghe, giọng điệu lại không thể lọt vào tai.
Hiệu trưởng vẻ mặt không bằng lòng nhưng thái độ vẫn là dè dặt:
"Bà Cố, Lạc Lai em ấy cũng đánh người ta thành thế này rồi.
Ít nhiều gì cũng phải viết kiểm điểm để tự phản ánh việc làm của mình"
"Cái gì?! Ý ông là Lạc Lai nhà tôi sai sao?!" Bà Cố lớn tiếng.
"Cậu ta không phải là con hoang sao? Mẹ cậu ta không phải đi quyến rũ chồng người khác sao?!"
"Bà Cố, xin bình tĩnh" Hiệu trưởng vội vàng tìm cách ngăn lại lời nói của bà ta.
Dù gì cũng là chuyện cấm kỵ không nên nhắc đến.
Tăng Thư không ngồi nghe được nữa, ánh mắt bén như dao của cô quét qua người bà ta:
"Bà Cố phải không? Trẻ con có thể không hiểu chuyện nhưng chúng ta đều là người lớn, ăn nói phải có suy nghĩ"
Bà ta như bị chọc điên mà quay đến lớn tiếng với Tăng Thư:
"Ha, chuyện xấu đồn ngàn dặm.
Còn nữa, con trai tôi chỉ đùa với cậu ta vài câu thì nhào đến đánh đấm thế à?! Đúng là không có giáo dục!"
Tăng Mặc Nhiên nghe đến hai tay cũng nắm chặt thành đấm.
Gân tay nổi lên thấy rõ.
Tăng Thư nhìn sang, phải, cô không phủ nhận chuyện cha mình và Hạ Yến.
Nhưng Tăng Mặc Nhiên căn bản không có lựa chọn, cậu ta sinh ra đã là đứa con riêng của cha cô.
Tăng Thư lần đầu gặp cậu ta đã không thuận mắt, từ đó cũng sinh ra ác cảm đối với Tăng Mặc Nhiên.
Trước giờ cô cũng không để ý đến chuyện của cậu, nhưng hôm nay chứng kiến Tăng Mặc Nhiên chịu ấm ức như vậy cô cũng không dễ chịu.
Tăng Thư không nhiều lời mà đứng lên mặt đối mặt với bà ta, động tác nhanh như chớp mà giáng xuống khuôn mặt bà ta một cái tát.
Tiếng tát tay không lớn cũng không nhỏ nhưng đều khiến người trong phòng chuyển từ hoang mang đến bất ngờ lại sợ hãi.
Tiếp đó không một tiếng nói mà chỉ nghe thấy giọng nói nhè nhẹ của Tăng Thư:
"Cái gì gọi là đùa? Tuỳ tiện gọi người khác là con hoang thì vui vẻ lắm à? Bà Cố đã là mẹ người ta mà không phân biệt được chuyện gì có thể đùa sao?"
Căn phòng tĩnh lặng trong giây lát, bà Cố tức đến đỏ mặt: "Cô dám?!"
Bà ta giơ tay muốn đánh trả thì Tăng Mặc Nhiên lập tức đứng chặn phía trước Tăng Thư giữ tay bà ta: "Tôi là người gây chuyện, có gì thì tính lên đầu của tôi"
Tình hình trong căn phòng đang lúc căng thẳng thì cạch một tiếng.
Cánh cửa phòng mở ra, người đàn ông mặc áo sơ mi đen tuỳ tiện mở ra hai nút đầu tiên cùng với quần tây đen.
Cả người anh ta toát ra loại khí chất phóng khoáng nhưng lại khiến người khác có chút e dè khi đối diện.
"Dạ thiếu!" Hiệu trưởng vừa nhìn thấy liền cúi đầu chào hỏi.
Dạ Hữu Nam không mấy quan tâm, ánh mắt của anh rơi xuống chỗ Tăng Thư, đôi môi bỗng nhếch lên thành nụ cười: "Xin chào em gái nhỏ"
Tăng Thư trong lòng không có tâm trạng đùa vui cùng anh ta, cô liếc nhìn một cái rồi không nói gì cả.
Tăng Thư kéo Tăng Mặc Nhiên đứng sang cạnh cô, cô vừa bất ngờ lại cảm kích hành động của đứa em này.
Dạ Hữu Nam thấy Tăng Thư không có vẻ gì chào đón thì cũng không nổi giận hay tính toán với cô, vốn dĩ cô và anh là kiểu không nói chết đối phương cũng phải khiến đối phương tức chết.
Anh hiên ngang đi đến ngồi lên chiếc ghế hiệu trưởng,
"Có chuyện gì khó giải quyết sao? Mọi người căng thẳng như vậy, căn phòng này cũng bị làm cho ngộp ngạt"
Hiệu trưởng cung kính đứng sang một bên, "Chỉ là ẩu đả của học sinh, Dạ thiếu không cần phải bận tâm"
Dạ Hữu Nam ừm một tiếng rồi nhìn đến Tăng Mặc Nhiên rồi nhìn sang bạn học Cố kia.
Anh đánh giá một chút rồi quay sang hỏi hiệu trưởng:
"Họ Cố có phải rất nhiệt tình đóng góp cho trường không?"
Hiệu trường nơm nớp lo sợ cười đáp: "Vâng"
"Từ nay không cần nữa, Thịnh Thiên thiếu tiền sao? Hiệu trưởng, ông cứ làm tốt công việc của mình"
Dạ Hữu Nam trước giờ không có hứng thú với mảng giáo dục của tập đoàn Thịnh Thiên nhà anh, hôm nay tình cờ đến đây tìm hiểu một chút thì gặp được Tăng Thư.
Huyền Thiên Phong và Du Tử Lãng đã phát lệnh đỏ cho anh phải đối xử tốt với Tăng Thư, lý nào lại không giúp cô ra mặt.
Bà Cố nghe đến hai chữ Dạ thiếu thì trở nên do dự, tâm trạng thấp thỏm.
Người bên ngoài không biết nhưng trong giới kinh doanh, Thịnh Thiên là một trong bốn con rồng lớn trong thành phố.
Dạ thiếu còn nổi tiếng lừng lẫy ăn chơi nhưng lại độc đoán khó gần.
Không mấy người biết mặt anh nhưng nghe danh đã không muốn động đến anh.
Khi nãy anh ta vừa vào đã gọi cô gái kia là em gái nhỏ, quan hệ không đơn giản.
Bà Cố tự biết thân phận của mình liền hạ giọng nói:
"Thịnh Thiên tất nhiên không cần mấy đồng tiền lẻ của họ Cố chúng tôi.
Chúng tôi chỉ muốn góp một chút sức, Dạ thiếu anh xem xem chỉ lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không"
"Tới lượt bà lên tiếng sao?" Dạ Hữu Nam chỉ đơn giản nói một câu lại khiến Bà Cố trở nên gượng gạo không biết phải nói gì.
Hiệu trưởng đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng.
Tính khí của Dạ Hữu Nam tệ thế nào ai cũng biết, một cái liếc mắt của anh ta cũng khiến ông dựng cả tóc gáy.