Theo lệnh Quang Thuận đế, một tiệc mừng được tổ chức linh đình trong cả kinh thành.

Tối ngày hôm sau, một yến tiệc lớn được tổ chức trong cung.

Mới đầu giờ chiều, Di Nguyệt đã được mang đi tắm rửa hầu hạ.

Ngồi trước gương đồng, Di Nguyệt không giấu được nụ cười: “Hôm nay chọn cái nào?”
Di Nguyệt có rất nhiều váy áo đặc biệt dành cho yến tiệc, được may thêu tinh xảo, cực kỳ trân quý.

Ngay cả trang sức đi kèm cũng đều có đủ, mỗi lần chọn đều vô cùng khó khăn.
“Bẩm công chúa, Thái tử điện hạ xuất chinh có mang về mấy mẫu áo váy, nghe bảo chính là loại trang phục rất được yêu thích bên nước Lạc, chỉ dành cho những người xuất thân cao quý.

Điện hạ cảm thấy không tồi, hơn nữa chất liệu tơ lụa cũng rất tốt, có mang về cho người hai bộ, một trắng một hồng.” Đông Ca đáp, mang lên hay cái khay bên trên có hai xấp váy được gấp ngay ngắn.
“Còn về trang sức, em cảm thấy bộ hồng ngọc lần trước bệ hạ ban tặng cho công chúa rất hợp với hồng y.

Còn bạch y có thể phối cùng bộ trang sức ngọc trai mà bệ hạ tặng công chúa vào sinh thần năm ngoái.” Thu Vân mang lên một khay khác, cũng là hai bên hai bộ khác nhau.
“Công chúa, em mang trâm cài tới, người xem thích cái nào để Xuân Thi chuẩn bị nhé?” Hạ Uyển lại mang thêm một khay khác lên.

Xuân Thi, người vẫn đang im lặng chải tóc cho nàng từ đầu khẽ cười, hỏi: “Công chúa, người thích cái nào?”
“Ừm, chọn hồng y đi.

Còn trâm cài, ta thích cái này.” Di Nguyệt chỉ tay vào bộ hồng y, bộ trang sức hồng ngọc.

Sang khay trâm cài, nàng trầm ngâm một lúc rồi chọn trâm cài khắc phượng hoàng thất vĩ nho nhỏ.

Trên đầu con phượng còn có đính một hòn ngọc tỏa sáng lấp lánh.
“Vâng.” Bốn nha hoàn đáp.

Vậy là dưới sự chuẩn bị nhiệt tình chu đáo của các nàng, lúc hoàng hậu tới Dạ Tinh cung thì Di Nguyệt đã chuẩn bị xong xuôi.
“Mẫu hậu.” Di Nguyệt ngọt ngào gọi.

Không thấy phụ hoàng và hai hoàng huynh đâu, có lẽ hai huynh ấy đã tới nơi diễn ra cung yến trước.

Lần này cung yến được tổ chức ngay giữa điện Kim Loan, hẳn là sẽ rất đông vui náo nhiệt.
“Viễn nhi thật sự rất có mắt nhìn, bộ váy áo này rất hợp với con.” Lý hoàng hậu mỉm cười.

Hôm nay chỉ có Đông Ca theo hầu nàng.
Ngũ công chúa và Lục công chúa đã tới sảnh trước.

Ngũ công chúa năm nay mười lăm, tuy nước Vệ nữ tử mười tám tuổi mới được gả đi, song hôn sự lại được định liệu từ khá sớm.

Thường thì trước ba năm là đã hứa hôn, chờ đủ tuổi là tổ chức hôn sự.

Ngẫm lại thì, đã tới lúc chọn phu quân cho Ngũ công chúa.

Năm sau là tới lượt Lục công chúa rồi.

Vậy nên các nàng mới được dặn dò tới sảnh trước, để tìm phu quân ưng ý.

“Mẫu hậu.

Người định tìm phu quân cho Ngũ tỷ tỷ sao?” Bởi vì mẫu hậu của nàng là chủ lục cung nên nếu mẫu phi của các công chúa không có ý trước thì hôn sự của các nàng đều nhờ bà lo liệu, mà dù cho có ý cũng phải thông qua bà.

Lý hoàng hậu gật đầu: “Ừm, ngũ tỷ tỷ của con cũng đến lúc nên lo chuyện đó rồi.

Con yên tâm, nàng là người thiện lương, lại luôn quan tâm con.

Mẫu hậu chắc chắn sẽ không phụ lòng nàng, sẽ tìm cho nàng một phu quân tốt.”
Thực ra Vĩnh tần cũng có để mắt cho nàng, song người đó hoàng hậu lại không ưng.

Chỉ là một công tử con nhà quan nhỏ, phải rời xa kinh thành, hơn nữa nghe đâu còn có thiếp rồi.

Mặc dù bà hiểu Vĩnh tần là không dám trèo cao, nhưng dẫu sao Tuệ Nhi cũng là công chúa đương triệu, lại còn là tỷ muội tốt của Di Nguyệt, người như thế cửa không đủ cao để đón nàng.
“Vâng.” Với tính cách của Tuệ Nhi, có lẽ tìm một người thích đọc sách, ôn nhu lễ độ một chút là phù hợp.
Yến tiệc lần này hoành tráng hơn hẳn mọi khi, ca kỹ liên tục đàn múa, thức ăn và rượu được dâng lên liên tục.

Di Nguyệt ngồi ở bàn nhỏ ngay cạnh Hoàng hậu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn phụ hoàng vui vẻ.

Lần ăn mừng chiến thắng này, thật sự là ăn mừng.
Bên dưới tiếng đàn hát chúc mừng vẫn không ngừng lại.

Các công tử, tiểu thư con nhà quan tới tuổi cũng liếc mắt đưa tình với nhau.

May mà hôm nay mấy vị phi tần kia thật ngoan ngoãn, cũng không có kiếm chuyện với nàng và mẫu hậu.

Hẳn là người có con thì đang tìm hôn phối cho con, người không có thì chỉ dám thu mình.

Dẫu sao, phi tần không có con cái chính là một địa vị rất dễ bị đạp đổ.
Tầm mắt Di Nguyệt đảo một vòng, rồi chợt dừng lại ở một góc.

Nơi đó cách nàng rất xa, nhưng nàng lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Bóng dáng thiếu niên đó, thiếu niên vừa được định đoạt là sẽ sống ở một cung điện phía Tây xa xôi đó… người mà nàng đã phụ bạc rất nhiều.

Duẫn Tử Kì, hắn đang ở đó, im lặng như muốn biến mất khỏi nơi đây.
Phải rồi, sao mà chấp nhận được chứ? Đây là bữa tiệc mừng… đất nước hắn thua trận kia mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play