Sự việc kia trôi qua một thời gian, nhưng Di Nguyệt vẫn hoàn toàn nằm trong tầm mắt Quang Thuận đế, ngay cả Tịch Dương cũng không được ra ngoài nữa.

Đám sơn tặc kia bị bắt và xử tội vô cùng tàn nhẫn, mà đôi phu phụ kia cũng không kém phần thê thảm.

Tuy vậy, dẫu sao cũng là người có ân cứu mạng nên Quang Thuận đế cũng không giết, chỉ lưu đày nơi phương xa khổ cực.
Ngày đó, may mà Xuân Thi và Đông Ca ở lại hầu hoàng hậu nên mới không xảy ra cớ sự gì.

Song vì an toàn của nàng, cả bốn nha hoàn thân cận đều thay phiên nhau học võ.

Nàng thật sự rất cảm động trước tấm chân tình này.
Mà vụ việc năm đó cũng kéo theo không ít rắc rối lâu dài.

Ví dụ như Hiểu Phong, không biết hắn đập đầu vào đâu nhưng khi không lại muốn làm cận vệ cho nàng.

Tất nhiên là Di Nguyệt đã từ chối ngay.

Nàng còn nhớ rõ kiếp trước… Mặc dù không thù hận Hiểu Phong, nhưng nàng đối với hắn ta lại có một cái vách ngăn vô hình làm Di Nguyệt không muốn thân cận.

Trải thêm mấy tháng nữa, rốt cuộc Di Nguyệt cũng đã được phép ra khỏi thành.

Đồng thời, nàng cũng đã bỏ được mối lo thường trực trong gần một năm.
“Công chúa, xong rồi, mau đi thôi ạ.

Bệ hạ và nương nương đang chờ ngài.” Xuân Thi nói.
“Ừm, đi đón ca ca thôi.” Sau hơn nửa năm chinh chiến, Thái tử Tống Minh Viễn đã giành thắng lợi to lớn, làm cho Lạc quốc phải chấp nhận ngoan ngoãn.

Việc này thật sự có ích vì nó giúp củng cố vị thế của Thái tử trong triều, đồng thời đảm báo chiến tranh sẽ không diễn ra ở biên giới phía Bắc trong một khoảng thời gian vì Lạc quốc thất bại vô cùng nặng nề, có lẽ còn phải mất rất lâu mới có thể hồi phục chứ đừng nói tới tấn công Vệ quốc lần nữa.

Mà quan trọng nhất chính là, Minh Viễn toàn thắng trở về, còn nguyên vẹn cả người.

“Phụ hoàng, chúng ta sắp tới rồi phải không ạ?” Vì chuyện lần trước mà trong chuyến đi này, sự an toàn của nàng được bảo đảm sát sao.

Di Nguyệt được ngồi cùng kiệu với Quang Thuận đế, được đội quân Kim Ngô vệ hùng hậu hộ tống ra cổng thành đón quân lính khải hoàn.
“Ừm, chờ một chút là con có thể gặp ca ca rồi.

Ca ca và các tướng lĩnh đã đến cửa thành từ nửa canh giờ trước rồi.

Viễn nhi bảo có mang rất nhiều đồ hay ở đó về cho con.” Quang Thuận đế vỗ nhẹ vào lưng nàng.

Nữ nhi đã sáu tuổi, cũng lớn hơn rồi.

Không biết ông còn có thể ôm nàng trong lòng như thế này được bao nhiêu lần nữa.

Thật là tiếc quá đi!
Trống đánh mấy hồi, cổng thành mở ra, quân sĩ quỳ xuống đồng thanh hành lễ.

Theo sau họ là mấy chiếc xe ngựa mang theo lương khô cũng như chiến lợi phẩm.

Đặc biệt còn có một cỗ xe ngựa, tuy không quá xa xỉ bằng của thái tử hay của những chủ tướng, nhưng cũng không tầm thường.

Khoảnh khắc người bên trong bước xuống hành lễ, Di Nguyệt thảng thốt nắm chặt vạt áo Quang Thuận đế.

Bóng hình thiếu niên gầy yếu kia, vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
“Con sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?” Quang Thuận đế vô cùng chú ý tới nàng.

Ông giao nàng lại cho Xuân Thi và Hạ Uyển, đi lên nói mấy câu chúc mừng, cũng như ca ngợi quân sĩ.

Sau cùng là chốt lại:
“Để chúc mừng chiến thắng, tối ngày mai trong cung tổ chức yến tiệc chào mừng khải hoàn.

Trên dưới kinh thành cho mở tiệc trong ba ngày, các quân sĩ được cho nghỉ ngơi mười ngày.”
Khắp nơi vang lên tiếng hò reo vang dội, dân chúng trong thành cũng vô cùng vui vẻ.

Lúc này, đoàn ngựa xe mới bước qua cổng thành vào cung.

Thái tử vẫn mặc một thân áo giáp đi đến bên Quang Thuận đế, quỳ xuống hành lễ.

“Ca ca, ca ca.” Di Nguyệt vô cùng mừng rỡ, không biết vì sao mà nước mắt lại rơi đầy mặt.

Ca ca không sao rồi, không sao rồi! Vậy là nàng đã cứu được mẫu hậu, cứu được cả hai ca ca, nàng đã cứu được gia đình mình rồi.
“Nguyệt nhi nhớ ca ca vậy sao? Tiếc là bây giờ ca ca không bế muội được rồi.” Minh Viễn mỉm cười.

“Con làm tốt lắm.” Quang Thuận đế cũng mỉm cười.

Cả ba đứa trẻ mà hoàng hậu sinh cho ông, từng đứa từng đứa một đều vô cùng đáng tự hào.

Người con trai lớn hoàn toàn phù hợp với ngôi vị đế quân, trầm ổn, giỏi binh quyền thao lược lại biết nhìn xa trông rộng.

Người con nhỏ ôn hòa, lại giỏi văn thư, có thể phò tá hỗ trợ cho hoàng huynh.

Còn tiểu nữ nhi này, vừa đáng yêu lanh lợi lại thông minh nhanh nhẹn, còn luôn mang tới điềm lành, làm cho ai ai cũng đều yêu quý nàng.

“Mẫu hậu con cùng các cung phi, công chúa hoàng tử khác đang đợi ở cửa cung.

Chúng ta cũng mau chóng trở về thôi.”
Lần ra ngoài cửa thành này cũng chỉ có Di Nguyệt là công chúa được đi cùng, là do nàng một hai vòi vĩnh nên Quang Thuận đế đành chấp thuận.
“Người kia là con tin của Lạc quốc mà con đã nhắc tới sao?” Quang Thuận đế lúc này mới chú ý tới cậu thiếu niên gầy gò kia.
“Vâng, Tên hắn ta là Duẫn Tử Kỳ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play