“À…” Di Nguyệt đã biết trước chuyện này, cũng không nằm ngoài dự đoán của nàng.
Bây giờ đứa trẻ mới sinh, hẳn là nàng sẽ chưa được gặp ngay.
Mà nếu nàng có chạy tới Liễu Hòa cung thì người ở đó cũng không chào đón nàng.
Khéo có khi lại kéo thêm thị phi!
“Công chúa điện hạ, người đã dậy chưa?” Bên ngoài có tiếng gõ cửa và giọng Cẩm Sắc cô cô.
“Ta đã dậy rồi.
Có chuyện gì sao?” Di Nguyệt đáp lại.
“Bẩm công chúa, nương nương bảo thần tới gọi công chúa tới dùng bữa sáng.
Bệ hạ và nương nương đang chờ người ở thiện phòng.”
“Được, chải tóc xong ta sẽ qua ngay.” Để hoàng đế và hoàng hậu phải chờ mình dùng bữa, cả nước Vệ có lẽ cũng chỉ có mỗi mình Di Nguyệt nàng dám, và cũng chỉ có mỗi mình nàng có quyền được làm thế.
Mặc dù chiếu theo luật lệ, thiên tử ở trên tất cả, nhưng nàng lại đang giữ thánh tâm, có cái gì mà không dám chứ?
Di Nguyệt thay một bộ váy màu hồng nhạt, tóc búi hai bên rồi nhanh chóng chạy tới thiện phòng.
Bên trong, Quang Thuận đế và Lý hoàng hậu ngồi trên bàn, cung nữ đang mang món lên, lão Ngô đang dùng ngân châm thử độc.
“Nguyệt nhi thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu hậu.” Di Nguyệt vẫn rất giữ lễ, nhưng lại vừa hành lễ vừa mỉm cười tươi rói.
Việc này đã thành công đổi lấy nụ cười của hai bậc trưởng bối sau một đêm căng thẳng mệt mỏi.
“Nguyệt nhi lại đây, lại đây.
Tối hôm qua ngủ có ngon không?” Di Nguyệt lại gần Quang Thuận đế, nha hoàn kéo sẵn ghế cho nàng.
Di Nguyệt gật đầu: “Ngon ạ.”
“Tốt, tốt.
Hôm nay mưa vẫn còn to lắm, con đừng có mà chạy loạn ra ngoài chơi có biết chưa?” Quang Thuận đế dặn dò, đồng thời gắp một miếng thịt tôm đút cho nàng.
Nếu không phải lúc này còn có cung nhân đứng cạnh hầu hạ, trông họ sẽ giống như một gia đình ba người đang có một bữa cơm hạnh phúc.
Ba người nói cười vui vẻ, thế nhưng lại bị giáng đoán nửa chừng.
Một nha hoàn đội mưa đi vào, cầu kiến.
Nhận ra đó là nha hoàn bên cạnh Hiền phi, hoàng hậu cho vào.
“Có chuyện gì?”
“Bẩm bệ hạ, bẩm nương nương, Thập công chúa… thập công chúa cả đêm qua cứ quấy khóc, đã thay năm sáu nhũ mẫu nhưng vẫn không chịu uống sữa.
Nếu cứ thế này… sợ là… sợ là… Thỉnh cầu nương nương phân phó.” Nha hoàn kia quỳ rạp trên đất.
Nếu không phải là do tiểu hài tử quấy khóc đến đau lòng, hơn nữa còn đặc biệt yếu ớt, có lẽ nàng ta đã không dám quấy rầy vào lúc này.
Đổi năm sáu nhũ mẫu cũng không chịu dùng sữa, tình cảnh này hình như có chút quen?
“Phụ hoàng, mẫu hậu, hài tử không có sữa sẽ không sống được đúng không?” Di Nguyệt vờ hỏi.
Nếu để hài tử kia vì đói mà không qua khỏi thì sẽ rất tội nghiệp.
“Đúng vậy.
Nguyệt nhi, năm đó con cũng như vậy, không chịu uống sữa của nhũ mẫu.” Lý hoàng hậu đáp.
“Thế sau đó làm thế nào ạ?” Di Nguyệt hỏi.
“Ừm…” Lý hoàng hậu không đáp.
Di Nguyệt lớn lên hoàn toàn từ vòng tay Lý hoàng hậu, không có nhũ mẫu.
Mà câu nói của nàng lại gợi lên trong hoàng hậu và Quang Thuận đế một suy nghĩ.
Chưa đợi hoàng hậu phân phó, Quang Thuận đế đã lên tiếng: “Bảo nương nương nhà ngươi, nếu tiểu hài tử không chịu nhũ mẫu thì để mẫu thân tự chăm sóc.”
Sau đó phẩy tay ý đuổi người.
Nha hoàn kia cũng biết điều lui ra.
Di Nguyệt chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn hai người, Lý hoàng hậu đáp: “Năm đó tự tay mẫu hậu nuôi con.”
“Mẫu hậu, vậy tại sao Hiền phi nương nương lại không thể tự nuôi hài tử?” Di Nguyệt lại hỏi.
Hoàng hậu ngưng một chút, sau đó gắp một miếng cá cho nàng: “Con ăn đi, đừng hỏi linh tinh nữa.”
Làm sao hoàng hậu có thể nói với nữ nhi nhà mình rằng Hiền phi sợ tự mình chăm hài tử sẽ không thể bảo dưỡng tốt cơ thể, sợ cơ thể không còn được như xưa? Dẫu sao cũng mới chỉ là một đứa trẻ, không nên biết sớm làm gì.
“Nguyệt nhi có vẻ rất quan tâm tiểu hoàng muội nhỉ?” Quang Thuận đế hỏi.
Mặc dù ông không thích mẫu thân của đứa trẻ đó, cũng chưa chắc gì đứa trẻ đó là phượng nữ, nhưng dẫu sao cũng sẽ là muội muội đầu tiên mà Di Nguyệt biết tới, hẳn là nàng sẽ thích.
“Con có muốn đi xem thử không?”
Di Nguyệt lắc đầu, nàng cũng không có nhiều tình cảm với vị muội muội này: “Không ạ, Hiền phi nương nương không thích con.
Hơn nữa, hài tử mới sinh cũng không thích hợp ra ngoài gió.”
“Cũng đúng.
Vậy đợi hoàng muội lớn lại đem người tới chơi với con, chịu không?”
“Vâng…” Nhưng chỉ sợ là không thể đợi tới lúc đó.
Bữa ăn lại tiếp tục, sau đó Quang Thuận đế ở lại Trường Xuân cung một lúc để nhìn Di Nguyệt luyện chữ.
Mấy ngày này mưa to không ngừng, bởi thế Quang Thuận đế cũng không cho gọi các quan thiết triều.
Ông nhìn nữ nhi nắn nót từng chữ, chữ nào cũng đẹp và có hồn không khỏi làm ông thấy tự hào.
Đúng là nữ nhi bảo bối, cái gì cũng giỏi.
Nàng không chỉ sớm học chữ, cầm kì thi họa đều biết, hơn nữa còn biết múa kiếm bắn cung, cũng đọc binh thư yếu lược, dường như là “văn võ song toàn”.
Nếu nàng là nam nhi, thật sự có thể khuynh đảo một phương.