Di Nguyệt khẽ hỏi: “Mẫu hậu, nữ nhi không thể theo cùng sao?”
“Không thể.
Sản các khắp nơi đều là máu, không phải chỗ cho con chơi.
Tới đó sẽ làm con sợ đó.” Nữ nhân mỗi lần chuyển dạ đều là một lần qua Quỷ môn quan, đến cả nam nhân nghe thấy tiếng gào khóc điên loạn kia có khi còn phải thấy sợ chứ đừng nói gì một hài tử như nàng.
Biết tính nàng nghịch ngợm tò mò nhưng chuyện này Lý hoàng hậu thật sự không thể chiều được.
“Cẩm Sắc, trông giữ công chúa cẩn thận.
Dù nàng có làm gì cũng tuyệt đối không được để nàng tới Sản các nửa bước.”
“Nô tỳ đã hiểu.
Công chúa, người qua bên kia chơi với thần nhé?” Cẩm Sắc cô cô mỉm cười nói.
Di Nguyệt biết mình không có khả năng đến được sản các nên chỉ đành ngậm ngùi nhìn hoàng hậu được nô tỳ che ô rồi khuất sau màn mưa.
Nàng mím môi.
Hiền phi hạ sinh thời điểm này dường như là đúng lúc, nhưng thực chất bào thai kia đã ra trước gần cả tháng.
Đơn giản vì sau lần Quang Thuận đế thị tẩm nửa tháng nàng ta mới hoài thai, vậy đến đứa trẻ này vốn là sinh sớm.
Hoặc là nói, nó bị ép ra ngoài sớm.
Vì lí do này mà kiếp trước Thập công chúa Tổng Khởi An luôn yếu ớt, quanh năm suốt tháng cả tẩm cung của nàng ấy đều nồng nặc mùi thuốc.
Đừng nói là tranh thủ sự sủng ái của hoàng thượng mà ngay cả phu quân sau này của mình cũng đều không giữ được.
Bởi vì thương con gái, Hiền phi kén cho nàng ta một tấm phu quân cũng tính là người người ao ước, là người Khởi An yêu thích, dựa vào quyền thế mà ép người ta ở rể trong phủ công chúa.
Thế nhưng, do thân thể Khởi An suy nhược nên không thể hầu hạ tốt phu quân khiến y vô cùng chán nản, sau rồi cũng lạnh nhạt.
Y muốn lấy thêm vài tiểu thiếp để phục vụ mình nhưng ngặt nỗi lại đang ở trong phủ công chúa, Hiền phi lại nhất quyết không cho.
Việc này lâu dần sinh ra oán giận cực nặng trong lòng phò mã.
Y không lấy tiểu thiếp mà lén lút ở bên ngoài trăng hoa, xây tiểu viện nuôi tiểu thiếp.
Trong đó có một tiểu thiếp vốn là nữ tử được cứu ra từ chốn thanh lâu, ấy thế mà hoài thai, còn là trưởng tử.
Đương nhiên vì chuyện này mà phủ Thập công chúa nháo nhào không yên.
Âu cũng là do Hiền phi sợ lộ nên mới ép thai nhi ra ngoài sớm, kết quả lại làm hại cả đời con mình.
Mưa dường như càng lúc càng nặng hạt, khắp nơi phủ một màn trắng xóa đến mờ mịt.
Hiền phi chuyển dạ không biết đến bao giờ mới xong, thế là lại báo hại mẫu hậu nàng một đêm không ngủ.
Di Nguyệt nén tiếng thở dài không phù hợp với lứa tuổi của mình, nghịch nghịch khối đồ chơi trong tay một lúc rồi quay sang nói với nha hoàn: “Chuẩn bị Đông viện, ta muốn nghỉ ngơi.”
Mỗi lần Di Nguyệt ở lại Trường Xuân cung đều sẽ ngủ ở Đông viện, ngay cạnh viện của hoàng hậu.
Nơi đó cũng nghiễm nhiên trở thành “của nàng”.
Di Nguyệt biết bây giờ nàng có chờ đến lúc hoàng hậu trở về cũng không làm được gì, hơn nữa phải ngủ sớm thì mới có sức đón giông bão sắp tới.
Thế nhưng Di Nguyệt lại không thể ngủ được.
Nàng nằm trong chăn bông, lắng nghe tiếng mưa rơi bên mái hiên, rồi lại thở dài.
Nến trong viện khá sáng, nhưng cách một lớp rèm nhung làm ánh sáng cũng dịu đi vài phần.
Thời tiết thế này cộng thêm việc Hiền phi vốn không được sủng ái, đoán rằng phụ hoàng hiện không có ở Liễu Hòa cung mà đang ở Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi, hoặc là đến Từ đường tìm mẫu hậu nàng.
Nàng không nhớ rõ kiếp trước đến canh nào thì Hiền phi mới sinh hạ, chỉ biết phụ hoàng chỉ nhìn thoáng qua tiểu hài tử một cái rồi thôi, cũng không bế bồng gì thêm.
“Hình như sắp tới còn có rất nhiều việc…” Di Nguyệt lẩm bẩm.
Sắp tới biên giới loạn lạc, Thái tử ca ca nàng phải đích thân xuất chinh, cũng là lúc… Tam hoàng tử và Hiền phi ra tay.
Kiếp này nàng sẽ giải quyết Hiền phi trước chuyện đó, nhưng lại không chắc có thể dọn dẹp hết dây mơ rễ má mà nàng ta để lại hay không.
“Còn có… Duẫn Tử Kỳ… Chàng lúc này thế nào rồi…?”
Di Nguyệt mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lòng trầm mặc vì quá khứ.
Nàng có lỗi với tất cả, và nhất là với Duẫn Tử Kỳ.
Đoán chừng không lâu nữa hắn sẽ bị đưa sang nơi này làm con tin.
Vậy nàng sẽ chiều cố hắn thật tốt.
.
.
.
Sáng hôm sau lúc Di Nguyệt tỉnh dậy, Xuân Thi mang nước vào giúp nàng rửa mặt thay quần áo rồi chải tóc.
Di Nguyệt hỏi: “Phía Liễu Hòa cung như thế nào rồi?”
“Bẩm công chúa, khoảng giờ Tí ngày hôm qua thì Hiền phi nương nương đã hạ sinh, là một tiểu công chúa.” Xuân Thi đáp.
Di Nguyệt hơi cười.
Nàng ta hẳn đã mong bào thai trong bụng mình là long tử thế nào, rốt cuộc lại ra một phượng nữ, đúng là buồn cười.
Nhưng cũng may nàng ta cũng còn tình người, suy cho cùng vẫn rất yêu thương nữ nhi.
“Ừ, thế… phụ hoàng thế nào?” Di Nguyệt hỏi.
“Bẩm công chúa, bệ hạ chỉ nhìn thoáng qua rồi rời đi ngay, không nói gì thêm.”.