Một ngày trời hạ khi Hiền phi đã mang thai bốn tháng, Di Nguyệt trong một lần đi dạo trong ngự hoa viên lại vô tình đụng mặt nàng ta.
Lúc này bụng Hiền phi đã có lớn hơn, đi đứng có người dìu dắt.
Nàng ta mặc y phục rộng rãi nhưng cũng không kém phần lòe loẹt, cứ như muốn gom hết sự chú ý vào mình.
Rút kinh nghiệm từ chuyện lần trước, lần này Hạ Uyển không kéo nàng đi nữa, chỉ chậm rãi chờ nàng xử lí.
Di Nguyệt vốn cũng chẳng muốn mang tiếng gây sự với thai phụ, hơn hết là không muốn làm bẩn mắt mình nên chọn đường vòng.
Nàng đi lối nhỏ bên phải, Hiền phi đi lối bên trái, vốn dĩ là hai hướng ngược nhau được ngăn cách bằng mấy cây tường vi mọc thành hàng.
Thế nhưng, Hiền phi cũng chẳng muốn để nàng yên.
Nàng ta lên tiếng trêu tức: “Cửu công chúa điện hạ sao lại tránh né thần thiếp nữa rồi? Người không muốn chào đệ đệ một tiếng hay sao?” Vừa nói, nàng ta vừa xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, mỉm cười đắc ý.
Di Nguyệt nhếch môi cười nhẹ, nàng ta đắc ý cái gì chứ? Đắc ý rằng sau năm năm lại có thể hoài thai trong khi hoàng hậu được thị tẩm liên tục trong suốt năm năm lại không hề nghe tin tức gì? Nực cười! Hoàng hậu không có cốt yếu là do không muốn.
Người đã sinh cho Quang Thuận đế ba người con, đủ nếp đủ tẻ, mà mỗi lần sinh đều như đi qua Quỷ Môn Quan nên Quang Thuận đế không muốn để người lại mạo hiểm.
Hơn nữa, vênh váo tự đắc vì một bào thai ngoài giá thú? Đúng là không biết nhục!
“Ta tính tình hiếu động, sợ làm kinh động Hiền phi nương nương đang dưỡng thai.” Nàng cười nhẹ: “Hơn nữa, sao Hiền phi nương nương biết được hài tử trong bụng là nam hài?”
Hiền phi cười, cho rằng nàng đang không vui, lại tiếp tục châm dầu vào lửa: “Cửu công chúa còn nhỏ nên có điều không hiểu.
Lúc ta mang thai Tam hoàng tử cũng là những biểu hiện thế này.
Chắc chắn trong bụng sẽ là nam hài.”
Di Nguyệt chỉ cười không đáp.
Nam hài hay nữ hài, nàng còn không rõ hay sao? Nhưng cứ để nàng ta tự đắc thêm một thời gian, dẫu sao nàng cũng không vội.
Thấy nàng không đáp, Hiền phi lại tiếp tục: “Sao thần thiếp trông người có vẻ không vui? Hay là… Cửu công chúa không thích có thêm đệ đệ? Nhưng biết làm sao đây… dưới gối bệ hạ cần nhiều long tử phượng nữ mới tốt nha, không thể độc đoán được…”
“Hiền phi có tin hỷ, ta mừng còn không hết, sao lại nói là không vui?” Di Nguyệt vẫn giữ nguyên điệu cười vô thưởng vô phạt của mình.
Cứ nói tiếp đi, nói cho đã cái miệng của nhà ngươi, rồi lại tới cái lúc đem những lời đó vả vào mặt ngươi.
“Chỉ có điều… Long tử hay phượng nữ vẫn còn chưa rõ… huống chi là… không phải cả hai?”
Lời này của Di Nguyệt thật sự chọc tới điểm yếu của nàng ta, làm nàng ta khẩn trương hơn hẳn.
Hiền phi buông tay nha hoàn đang dìu mình ra, không chút lễ độ chỉ thẳng vào mặt nàng.
Ý cười trên miệng Di Nguyệt càng sâu hơn, mắt phượng cong cong lộ ra một chút nguy hiểm không thuộc về trẻ con: “Hiền phi nương nương có phải vì có bào thai kia mà quên hết lễ tiết rồi không?”
Nàng là đích xuất công chúa, nàng ta cùng lắm cũng chỉ là một phi tần, xét phân vị vẫn là thua nàng một bậc.
Nhưng xét nàng còn nhỏ tuổi, nàng ta là trưởng bối nên khi gặp nàng thì không cần hành lễ.
Hành động chỉ tay của nàng ta vốn là khiếm nhã, đối với người có phân vị cao hơn mình thì chính là bất kính.
Hiền phi chợt nhớ ra, vội thu tay lại.
Vẻ mặt cũng không còn đắc ý như lúc đầu, thay vào đó là sự tức giận không hề che giấu.
“Cửu công chúa cứ tận hưởng đi.
Rồi tới một ngày nào đó, hài nhi của ta sẽ thay thế vị trí của người.”
Nàng ta nói ra lời khiêu khích như thế nhưng lại không hề chọc giận Di Nguyệt.
Nàng vẫn cười nhìn nàng ta tự chuốc họa vào thân.
Sở dĩ chọc cho nàng ta nói ra mấy lời như thế là vì Di Nguyệt biết, bên cạnh nàng vẫn luôn có người của Quang Thuận đế theo sát bảo vệ và hẳn nhiên, những lời kia sớm sẽ được truyền tới tai quân vương.
Mà sự thật là vậy, tin tức sau khi truyền tới Ngự thư phòng đã làm Quang Thuận đế thật sự không vui.
Ông cho hai ma ma giáo dưỡng đến Liễu Hòa cung, còn cấm túc Hiền phi cho đến khi sinh con xong.
Tin tức này truyền ra rất nhanh đã làm cho trên dưới hậu cung nhao nhao cả lên, phần lớn là hả dạ vì Hiền phi gặp họa.
Về phần Di Nguyệt, nàng lại được mẫu hậu nhà mình “dạy dỗ” thêm.
“Hạ Uyển, em sang đây ta nhờ một chút.” Di Nguyệt ngồi trên ghế vẽ tranh, bỗng buông bút xuống.
Nàng quay người hỏi Thu Vân: “Hiền phi mang thai mấy tháng rồi?”
“Bẩm công chúa, đã bốn tháng rồi ạ.
Dự là năm tháng nữa sẽ lâm bồn.” Thu Vân đáp, Hạ Uyển cũng đã nhanh nhẹn đến sát bên nàng.
Di Nguyệt đưa cho Hạ Uyển một túi bạc vụn, thì thầm gì đó vào tai nàng ấy.
Chỉ thấy Hạ Uyển hơi ngơ ra, sau khi được Di Nguyệt dặn lại lần nữa mới vui vẻ chạy đi, vẻ mặt còn vô cùng hào hứng.
“Công chúa sao không để em làm cho? Giao cho Hạ Hạ liệu có ổn không?” Đông Ca hoài nghi hỏi.
“Không sao.
Việc này, nàng ấy thích hợp nhất.
Các em cũng có việc, lại đây ta dặn dò.”.