Di Nguyệt cùng với Quang Hạo và Hiểu Phong ra Ngự hoa viên.

Có người thường tò mò hỏi tại sao nàng và ca ca Tịch Dương lại không mấy thân thiết trong khi hai người là một đôi song sinh.

Thật ra không phải không thân thiết, chỉ là khi ra ngoài thì hai người ít khi đi chung với nhau.

Hơn nữa, Tịch Dương thích kinh thư, thường hay theo sau Thái tử hoặc các công tử, quan văn chứ không đi cùng đài các như nàng.

Tuy nhiên, khi ở cùng nhau, hai người lại vô cùng ăn ý.

Tịch Dương cũng rất cưng chiều muội muội.
“A Nguyệt, dạo này trong cung thế nào? Có ai gây khó dễ với muội không?” Hiểu Phong liên tục hỏi.

Di Nguyệt lắc lắc đầu, mỉm cười: “Phong ca ca đừng lo, trong cung này có ai dám bắt nạt muội chứ?”
“Nhưng muội cũng phải cẩn thận, đặc biệt là với những phi tần khác.” Quang Hạo dặn dò.

Lúc ba người ra bên ngoài thì vừa hay gặp được một người khác.

Nàng ấy mặc một thân y phục màu tím nhạt, ngũ quan tinh xảo, nhìn chung không quá diễm lệ mà lại mang một nét đẹp rất tĩnh lặng.
Mỹ nhân im lặng ngắm trăng bên một nhành mẫu đơn, cảnh thật sự rất đẹp.

Thêm vào đó, vẻ đẹp tĩnh lặng của mỹ nhân dường như hòa vào ánh trăng, tạo cho người ta một cảm giác rất yên bình, vừa gần gũi mà lại vừa cao xa khó có thể với tới.
“A Nguyệt, ai vậy? Trông có nét gì đó khá giống muội.

Là một công chúa khác trong cung à?” Hiểu Phong tò mò hỏi.

Hắn tính tình bộc trực, phiêu diêu tự tại, trước nay dường như cũng chẳng mấy khi quan tâm chuyện trong cung.

Nếu không phải lần đó vô tình cứu được bảo bối của hoàng thượng, lại bị gương mặt đáng yêu này thu hút, có lẽ hắn cũng không tới lui hoàng cung nhiều như vậy.

Mà trong mắt hắn, Di Nguyệt cũng là vầng trăng duy nhất, hắn không có thời gian để ý những vì sao xung quanh khác.
“A… là Lục tỷ.” Di Nguyệt cũng đang thất thần.

Nói sao nhỉ? Nàng chưa lớn nên cũng chưa thể dùng từ “mỹ nhân” để gọi mà chỉ có thể dùng “phấn điêu ngọc trác” để hình dung.

Và tạm thời thì vị trí mỹ nhân trong cung thuộc về vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này của nàng – lục công chúa Tống Thanh Ân.
“Lục công chúa?” Hiểu Phong lại hỏi.
“Vâng, tỷ ấy là nữ nhi của Duệ quý phi, tỷ ấy lớn hơn muội bảy tuổi.

Có phải rất đẹp không? Mọi người đều gọi tỷ ấy là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.” Di Nguyệt nói, cũng không giấu đi sự ca ngợi trong lời nói của mình.

Vị tỷ tỷ này có lẽ giống với nhiều người khác trong cung, đối với nàng không mặn không nhạt, nhiều nhất chỉ gặp nhau mỗi ngày một lần lúc thỉnh an hoàng hậu và gặp nhau ở cung yến, còn lại đều như người xa lạ.

Chưa kể, tính tình Lục tỷ nàng vốn giống với vẻ bề ngoài của nàng ấy: lạnh nhạt, phẳng lặng như nước và không quan tâm thế sự.
Kiếp trước lục công chúa dường như chẳng có liên hệ gì với nàng.

Hình như mãi sau này tỷ ấy mới chịu gả đi, gả khá muộn.

Tỷ ấy gả cho một vị biểu ca trong nhà ngoại, nhưng nghe nói là không cam tâm tình nguyện cho lắm.

Có thể nói, hôn nhân của tỷ ấy là một sự sắp đặt.

Hơn nữa, nghe nói… Tống Thanh Ân vốn dĩ đã có người trong lòng từ lâu…
“Đẹp, nhưng A Nguyệt lớn lên chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều.” Hiểu Phong nói.

Động tĩnh bên này đã thành công thu hút sự chú ý của người bên kia.

Tống Thanh Ân xoay người, đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ mùa thu va phải ba bóng người bên kia.
Hai bên hồ sen, bên trên là trăng sáng rọi, bên dưới là sen nở thắm, một cây cầu đá bắc ngang qua mặt hồ, cũng là cầu nối duy nhất giữa hai bên.

Đôi mắt Lục công chúa hơi động một chút, nhưng chút ít vô tình đó lại làm Di Nguyệt nhận ra vài điều.

Không lẽ… bạch nguyệt quang trong lòng Lục công chúa chính là… Lâm Quang Hạo?!
“Lâm công tử, Dương công tử.” Lục công chúa khẽ nhún người, hành động dịu dàng chuẩn mực nhưng hoàn toàn không giống như những nữ nhi e thẹn bình thường.

Đôi mắt tỷ ấy lại trở về trạng thái thả lỏng, không toan tính, không suy nghĩ.
“Thỉnh an Lục công chúa.

Xin lỗi vì đã quấy rầy nhã hứng ngắm trăng của công chúa.” Lâm Quang Hạo chắp hai tay ra trước, hơi cúi người, vẫn nho nhã cười.

Hạo ca cười lên rất đẹp, giống như vầng thái dương nhẹ nhàng ấm áp vậy.
“Không dám.

Hai vị đang bồi cửu muội chơi sao?” Lục công chúa khẽ cười, nhưng lại không chủ động đi qua bên kia cầu, giống như tự mình tạo dựng một bức tường ngăn không cho hai bên tiếp xúc với nhau.

Thanh lãnh như thế, xa cách như thế… thật sự muốn chọn được hôn phu cho tỷ ấy cũng rất khó!
Di Nguyệt ngẫm nghĩ, nhìn Lục tỷ rồi lại nhìn Lâm Quang Hạo.

Hạo ca năm nay cũng đã mười bảy mà chưa có hôn phối, Lục tỷ mười hai cũng chưa, hai bên lại khá đẹp đôi.

Sống lại một lần, Di Nguyệt sớm đã từ bỏ tình cảm với Lâm Quang Hạo, thành thật xem hắn như một vị ca ca chứ không còn tình ý gì.

Lục tỷ kể ra cũng là người tốt….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play