“Nhuyễn Nhuyễn, tối qua ngủ không ngon sao? Sao lại có quầng thâm mắt thế?” Mẹ Nguyễn nhìn thấy đầu con gái rối như ổ gà, tinh thần không tốt, nhịn không được nên ân cần hỏi thăm.

Vừa nghe thấy có quầng thâm, Nguyễn Nhuyễn trợn to mắt, sau khi dùng nước lạnh rửa mặt thì liền cuống quýt chạy về phòng ngủ. Đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại thành bánh bao, thề rằng sẽ không bao giờ thức khuya nữa.

Bữa sáng có cháo hoa, cắt thêm một ít khoai lang, ăn với dưa chua tự làm tại nhà, tuy đơn giản nhưng ngon miệng. Nguyễn Nhuyễn ăn hai bát to, no đến mức căng tròn cả bụng. Thẩm Ân ngồi bên cạnh ăn tao nhã hơn cô nhiều, cầm chiếc thìa ăn một chén nhỏ, ung dung thong thả xé khăn giấy lau miệng.

Lúc đang nói chuyện phiếm, Nguyễn Nhuyễn đã biết đại khái về tình huống của cái căn cứ này. Ngoại trừ tầng quản lý, thì phần còn lại chính là người dị nặng và người thường. Mà người dị năng có thể gia nhập tiểu đội dị năng, nhiệm vụ của bọn họ chính là giải cứu những đám người đang bị vây khốn ở những thành thị khác, ra ngoài tìm kiếm đồ vật.

Cũng có người bình thường can đảm cẩn trọng đi theo, nhưng chỉ là số ít. Đa số người thường thì sẽ ở trong thành làm một chút chuyện vừa tầm với sức lực, ví dụ như đi tuần đường phố, đứng gác ở những chỗ hàng rào biên giới, v.v..

Mẹ Nguyễn và ba Nguyễn đã lớn tuổi, lại chưa thức tỉnh dị năng, cơ thể lại không linh hoạt, không có năng lực ra ngoài đánh xác sống. Vì vậy ở trong thành tìm chút chuyện làm, hy vọng có thể góp một chút sức lực để phát triển căn cứ tốt hơn.

Nguyễn Nhuyễn vừa về đến nhà cũng không vội tìm việc làm, dẫn Thẩm Ân ra ngoài đi dạo một vòng. Thật ra trên đường cũng không có cái gì hay ho để dạo, cửa hàng đều đã đóng cửa, thỉnh thoảng thì thấy có vài người đang đi lang thang, vô cùng lạnh lẽo.

Đi được một tiếng, Nguyễn Nhuyễn đẩy Thẩm Ân trở về, lại bị anh đè xe lăn lại, dừng ở bên lề đường. Nguyễn Nhuyễn nghi ngờ đi nửa vòng đến trước mặt anh: “Sao vậy?”

“Em thiếu anh một câu trả lời, anh vẫn đang chờ.” Con người hẹp dài của người đàn ông như vũng nước sâu, nhìn cô không chớp mắt.

“Hả?” Lần đầu không phản ứng kịp, Nguyễn Nhuyễn còn bối rối chớp mắt một cái. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, mặt của cô liền đỏ lên, cố ý giả vờ như không hiểu, hỏi: “Trả lời gì?”

“Em nói xem?” Thẩm Ân vô cùng kiên nhẫn mà đối mặt với cô, đôi mắt đen thẫm thâm thúy: “Cũng đã hôn rồi, bây giờ em tính cởi quần không nhận người sao?”

“?!” Màu đỏ tươi trên mặt lan xuống cổ, Nguyễn Nhuyễn giống như kẽ gian mà nhìn chung quanh một cái, thấy không có ai mới có chút yên tâm, hai hàng lông mày dựng lên: “Nói bậy! Em đâu có cởi quần!”

“Ý em là đang trách anh không có cởi quần cởi em ra sao?” Thẩm Ân không phải người thường, cợt nhả nắn tay lại, mặt không biến sắc, tầm mắt quét hai vòng trên người cô gái, đầy ý tứ: “Cũng không phải không được.”

“…” Nguyễn Nhuyễn trợn mắt há hốc mồm, Sau khiếp sợ xong thì ngậm chặt miệng.

Có một số người đàn ông nhìn bề ngoài thì trời quang trăng sáng có tấm lòng bao dung, nhưng thực tế thì lại khoe khoang, tự mãn, có thể nói trắng thành đen. Cô hồi tưởng lại từng li từng tí từ trước đến nay, phát hiện mình chưa từng trêu chọc người đàn ông này, không khỏi có chút buồn bực.

“Nếu như em không trả lời thẳng, anh sẽ xem như em đồng ý. Như vậy thì bắt đầu từ hôm nay trở đi, anh chính là người cầm dãy số tình yêu của em, chính thức nhậm chức bạn trai.” Thẩm Ân thỏa mãn cười, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhuyễn Nhuyễn, sau này xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.”

Đi ra ngoài đi dạo một vòng, không hiểu ra sao lại có thêm một người bạn trai. Thích thì thích thật, nhưng Nguyễn Nhuyễn cảm thấy có chút bực bội. Cô còn chưa nói gì hết thì đàn ông này lại tự ý sắp xếp mọi chuyện rõ ràng.

Nhìn thấy bầu không khi khi trở về của hai người khác hẳn, mẹ Nguyễn mẹ vui mừng, quay về phòng lấy ra một bao lì xì nhét vào tay Thẩm Ân, nói là đã sớm chuẩn bị cho con rể đích. Ba Nguyễn hì hục bế một vò rượu đến, năm trước có cất hũ rượu mơ, vừa đúng lúc tặng bạn trai của con gái quà gặp mặt.

Nhận lấy quà của người lớn, Thẩm Ân không có thứ gì tốt để đáp lễ, nên đã lấy ra toàn bộ thức ăn tích trữ bên trong không gian tùy thân. Vốn dĩ anh muốn trực tiếp lột không gian này xuống rồi tặng, nhưng nghĩ đến ba Nguyễn và mẹ Nguyễn đều không có dị năng, không bảo vệ được không gian tùy thân. Nếu như bị người khác phát hiện, chỉ sợ sẽ rước lấy mầm tai vạ, đành phải thực hiện bước kế tiếp.

Đã lâu không nhìn thấy nhiều thức ăn đến như vậy, mắt của ba Nguyễn và mẹ Nguyễn đều trợn tròn. Sau khi kinh hỉ lại cảm thấy sợ hãi, nói thế nào cũng không muốn nhận, bảo Thẩm Ân giữ lại.

Rất nhiều gà kho đóng chân không, ngỗng hấp và thức ăn chín khác, còn có trái cây tươi, những món này trong ngày mạt thế dù có vạn kim cũng không mua được. Tiểu Thẩm cứ như thế mà lấy ra nhiều như vậy, bọn họ cũng rất là vui mừng.

Không tham của rẻ, chỉ là thấy được tên nhóc này rất có tâm với con gái, ngay cả cha mẹ của bạn gái cũng đối đãi rất tốt. Điều này đã khiến cho bọn họ yên tâm, vui mừng vì vi con gái đã tìm được một nơi chốn tốt.

Chút thức ăn này đối Thẩm Ân mà nói không xem vào đâu, thấy ba Nguyễn mẹ Nguyễn không chịu nhận, anh bất đắc dĩ cười cười. Đành phải nói mình sẽ ở chỗ này ở một thời gian ngắn, không thể ăn chùa uống chùa, cái này coi như là chi phí ăn uống nộp trong thời gian đặc biệt.

Thấy Thẩm Ân kiên trì muốn đưa, cha mẹ nhà họ Nguyễn chỉ đành nhận. Phát tài thì không nên để lộ ra ngoài, có nhiều lúc sẽ có hàng xóm đến, ăn nhiều như vậy nếu bị người khác phát hiện thì không tốt lắm. Để tránh rắc rối, bọn họ cẩn thận nhặt lên, hoa quả rất dễ thối rữa và không giữ được, nên bây giờ họ đã rửa sạch một đĩa và để ở phòng khách để mọi người cùng ăn.

Nhiều nước, dư vị lại ngọt, mẹ Nguyễn chưa từng ăn qua trái lê ngon như vậy, một hơi ăn hết hai quả, túi còn dư thì đặt ở trong phòng ngủ. Ban đầu lo lắng sẽ nhanh chóng bị thối rữa như nho, không nghĩ tới một tuần sau mở ra cũng còn mới như lúc ban đầu.

Đã trở lại mấy ngày, người đầu tiên đến thăm hỏi lại là Dương Hoán. Ba Nguyễn và mẹ Nguyễn ra ngoài rồi, trong nhà chỉ còn hai người Nguyễn Nhuyễn và Thẩm Ân. Vào lúc mở cửa nhìn đến Dương Hoán, Nguyễn Nhuyễn liền giật mình. Dung Thành lớn như vậy, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp mặt.

Nở một nụ cười quen thuộc, Dương Hoán nháy mắt với cô: “Không mời tôi vào nhà ngồi một chút sao?”

Cô như vừa mới tỉnh mộng liền nhích người qua bên cạnh một chút, để người tiến vào. Nhìn thấy Thẩm Ân, Dương Hoán chào hỏi như rất là quen thuộc vậy. Mặc dù phản ứng của đối phương rất là lạnh nhạt, nhưng cậu ta lại không ngại một chút nào, không hề lo lắng khi lần đầu tới nhà người khác làm khách.

“Sao cậu lại biết nhà tôi ở đây?” Khoảng thời gian ở chung rất ngắn, Nguyễn Nhuyễn chắc chắn là mình không hề tiết lộ địa chỉ nhà, người nọ làm sao có thể tìm được tới.

“Có gì khó sao?” Dương Hoán vô cùng đắc ý, còn chưa tới hai ba phút, bỗng dưng cậu ta cảm thấy lạnh cả người, liếc nhìn người đàn ông ngồi trên một chiếc xe lăn, liền rụt cổ một cái: “Tôi đã gia nhập vào căn cứ của tiểu đội dị năng, thì tất nhiên sẽ có quyền hạn này. Chỉ tra cái địa chỉ mà thôi, rất nhanh.”

“Ồ. Vậy cậu tới tìm tôi làm gì?” Vẻ mặt của Nguyễn Nhuyễn trở nên nghi hoặc, cô cảm thấy quan hệ của mình với cậu ta cũng chỉ bình thường thôi, không tới mức tách ra rồi đi còn cố ý liên lạc lại.

Nói đến đây, Dương Hoán vô cùng hứng thú mở miệng: “Không phải đoạn thời gian trước Ninh Duyệt đột nhiên nổi điên sao? Sau khi tới căn cứ, tinh thần của cô ta cũng ổn định hơn một chút. Nhưng mà cũng không thể đến gần, nếu không sẽ la hét.”

“Khiến cho trái tim của đồng đội tôi bị cô gái này cắn xé mấy lần, gần như mắc phải bệnh sợ con gái, cứ thấy con gái là sắc mặt lại trở nên trắng bệch. Cuối cùng cũng không còn tâm tư quan tâm đến Ninh Duyệt. Mà khi chúng tôi mang cô ta tới căn cứ cũng định sẽ hết lòng quan tâm giúp đỡ, ai cũng không muốn lại bị ỷ vào. Cô đoán xem thế nào, đống cặn bã cũng tụ lại một đống rồi!”

Dương Hoán đang bắn nước bọt tung tóe còn muốn thừa nước đục thả câu. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đang ngây ra của cô, cậu ta bĩu môi, tiếp tục nói: “Ninh Duyệt và Lê Nhiễm cùng với người cha mẹ không bình thường đó đang ở trong một cái sân nhỏ.”

Bởi vì đều ở trong căn cứ của tiểu đội dị năng, nên bọn họ cũng dần quen với Lê Nhiễm. Nhất là đội trưởng Lục Tiêu, vô cùng có lòng kiên trì chăm sóc cho Lê Nhiễm. Dương Hoán cũng từng yêu đương vài lần, có thể nhìn ra rõ ràng không phải chỉ là đang đơn thuần tán tưởng đội viên ưu tú thôi, còn xen lẫn tình cảm yêu mến của nam và nữ. Mặc dù cũng không rõ ràng, cậu ta cũng phát giác được.

Khi nói chuyện, thì bọn họ đã biết được cảnh ngộ của Lê Nhiễm. Tức giận đến phát run lại không có cách gì, cũng không biết người đã chạy đi đâu rồi, ngoại trừ tức giận mắng vài câu cũng không biện pháp khác. Nhưng mà, tình cờ cha mẹ và em trai mất tích hồi lâu cũng không thấy bóng dáng cũng đã tới Dung Thành, được sắp xếp bên cạnh Ninh Duyệt. Việc này do chính bản thân Lê Nhiễm vô tình phát hiện ra, và tất cả những người bạn mới theo sát họ đều biết điều đó.

“Cậu tới đây chính là vì muốn nói chuyện này cho tôi biết sao?” Ninh Duyệt lại có thể ở cùng một chỗ với cha mẹ Lê Nhiễm. Đây là điều Nguyễn Nhuyễn chưa từng nghĩ tới. Nhưng mà Dương Hoán lại cố tình đến nói cho cô biết chuyện nảy, ngẫm lại thì cảm thấy có chút kỳ quái.

Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của cô gái, cổ họng của Dương Hoán như bị tắc: “Cái ánh mắt này của cô là có ý gì? Tôi đến đương nhiên là vì muốn nói cho cô biết chuyện này rồi. Không phải Ninh Duyệt từng hại cô sao? Tôi nghĩ rằng có lẽ cô muốn biết kết cục của cô ta.”

“Tôi từng lặng lẽ đi thăm một lần, cha mẹ của Lê Nhiễm đúng là cực phẩm, tinh thần của Ninh Duyệt ngẩn ngơ lắm, chẳng phải đối thủ của chúng ta. Một chén bánh canh bị cướp đi hơn phân nửa, chỉ để lại cho cô ta nước canh cạn đã bỏ đi.”

Tới đây còn chưa được mấy ngày mà người lại gầy đi một vòng. Làn da vàng như nến, uể oải không hề phấn chấn, làm gì còn có dung mạo xinh đẹp như ngày trước? Nhìn thấy như không ngừng già đi mười tuổi, không hề giống với cô gái hai mươi tuổi chút nào.

Còn nửa câu còn lại thì Dương Hoán không có nói hết ra. Ác nhân tự có ác nhân trị, Ninh Duyệt rơi vào kết cục như vậy, cậu ta rất muốn nhìn thấy, hận không thể phóng pháo chúc mừng. Còn những chuyện kia thì không cần để cho Nguyễn Nhuyễn biết.

Cậu ta tới chuyến này còn có một tâm tư riêng. Mấy tháng trước xe của tiểu đội họ đi ngang qua một trường đại học gần đây, đó là lần đầu tiên cậu ta gặp thiếu nữ ấy. Áo sơ mi tay ngắn, quần dài bảy phân, đi một đôi giày trắng. Gió nhẹ thổi khiến mái tóc dài của cô bay bay, trên mặt có chút bẩn, nhưng cặp mắt kia lại hết sức sáng ngời, giống như vì sao lấp lánh giữa đêm khuya.

Trong nháy mắt đó, Dương Hoán đã nghe thấy tiếng tim mình đập. Đáng tiếc, chung đường không đến hai ngày đã xảy ra chuyện Ninh Duyệt đẩy cô xuống sông. Lúc gặp lại, bên cạnh cô bé kia đã có bóng dáng của một người đàn ông khác.

Là một người đàn ông mạnh mẽ, khiêm tốn.

Dương Hoán không ngốc, cậu ta rất thông minh. Không bởi vì hai chân Thẩm Ân mà khinh thường anh, tất nhiên cũng nhìn ra chuyện Ninh Duyệt là bút tích của người đàn ông này. Có điều vậy thì sao? Tóm lại cũng không liên quan gì đến cậu ta.

Lần này đến cửa chỉ muốn ngắm cô bé làm cậu ta động lòng này thêm chút nữa. Sau này bận rộn, đại khái sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa. Có người che chở cô, cậu ta cũng yên tâm.

Nghe Dương Hoán bla bla nói một đống chuyện, vẻ mặt Nguyễn Nhuyễn mê man. Thật ra cô không quan tâm đến Ninh Duyệt, bởi vì cô biết với tính tình của Ninh Duyệt, sẽ có nhiều người xử lý cô ta, không cần phải tự mình ra tay. Nào ngờ trà xanh lại gặp được cực phẩm, đúng là một vở kịch hay.

“Tôi đi đây, sau này gặp lại.” Đạt được mục đích khi tới đây của mình, Dương Hoán cũng không ở lại lâu, sau đó vẫy tay rồi sải bước đi xa.

Im lặng hồi lâu, Nguyễn Nhuyễn mới đóng cửa. Lông mày hơi cau lại giãn ra, trên mặt lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, cô vỗ tay, hiểu ra nói: “Trước đây tôi còn tưởng cậu ấy có hứng thú với tôi, bây giờ nhìn lại thì không phải như vậy.”

“Hóa ra người này là bạn của phụ nữ! Cái vẻ hóng chuyện này rất giống mẹ tôi.”

“…” Thẩm Ân giật khóe mắt, trên gương mặt nhẹ nhàng, bình thản như mây gió xuất hiện sự nứt nẻ.

Có một cô bạn gái tuy não có vấn đề nhưng như vậy cũng tốt. Dù hơi ngốc, nhưng cũng may không dễ bị người ta bắt cóc, lừa gạt. Thẩm Ân ngầm thở dài, vui mừng vì mình đã đánh bóng “thẳng”, không thích những trò vui đau đầu hại não kia.

Chàng thiếu niên không biết phải làm sao, còn Nguyễn Nhuyễn thì không hề cảm thấy gì, còn cảm thấy mình đã suy nghĩ thông suốt. Vui vẻ được hai ngày, thì căn cứ xảy ra một chuyện lớn.

Khu phố nào đó có tang thi xuất hiện.

Đây vốn không thể coi là chuyện chấn động gì, trách thì trách tang thi ở nơi đây không phải chạy vào từ bên ngoài, mà là lây vi khuẩn tang thi ở căn cứ an toàn.

Nguyễn Nhuyễn biết mấy người bị lây, chính là Ninh Duyệt và cha mẹ Lê Nhiễm mà Dương Hoán nhắc tới hai ngày trước. Ninh Duyệt đúng là xui xẻo, lúc cô ta chạy trốn thì bị mẹ Lê dị biến thành tang thi cào xước cánh tay, không tới hai phút đã mất đi ý thức của loài người, trở thành quái vật mất đầu mất não.

Sau khi lãnh đạo cấp trên phát hiện ra chuyện này thì muốn đè xuống, để tránh lan truyền sau đó thành khủng hoảng đại chúng. Nhưng lần này, bất kể là tốc độ phản ứng hay là lực tấn công của tang thi dị hoá đều mạnh hơn tang thi bình thường mấy lần. Quào trầy làm người bị thương ở trong sân của nhà một người nào đó thì không nói, bây giờ còn chạy đến trên đường tán loạn.

Trong lúc nhất thời, người có dị năng nhận được tin tức thì vội vàng chạy tới nhưng cũng không có cách nào để chế ngự chúng, còn thiếu chút nữa là bị thương. Cuối cùng, hơn hai mươi người có dị năng cùng phát động tấn công mới nổ tung đầu tang thi. Có hạt nhân rơi xuống, độ tinh khiết còn cao hơn tang thi cao cấp họ gặp phải.

Cư dân ở gần đây chính mắt nhìn thấy, lại thêm chuyện rất nghiêm trọng, nên không ép xuống nổi. Vì vậy, cấp trên thay đổi cách, phát tán tin tức phía chính phủ, nói là lúc mấy người này đi vào căn cứ thì bị lây vi khuẩn tang thi, chẳng qua là thời kỳ ủ bệnh khá lâu, bây giờ mới phát tác mà thôi.

Đại chúng không nghi ngờ tính chân thực của tin tức này, đồng loạt đóng chặt cửa sổ, người đi lang thang trên đường cũng ít, rất sợ nếu sơ ý một chút là sẽ đụng phải một người ẩn giấu vi khuẩn tang thi trong cơ thể.

Mức độ khủng hoảng này tốt hơn là để dân chúng biết vi khuẩn tang thi lây nhiễm ở trong trụ sở nhiều. Cấp trên thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh điều tra là xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ ngọn nguồn vi khuẩn lại ở căn cứ của họ sao? Đây là một chuyện làm người ta rét lạnh cả người.

Hiệu suất làm việc của đội bảo vệ rất cao, chưa đầy một giờ đã tra xét rõ ràng hành động của cha Lê, mẹ Lê ở căn cứ. Không điều tra không biết, điều tra ra là dọa giật cả mình.

Cha Lê thừa dịp lỗ hổng lúc nhân viên thay ca đã lén vào phòng thí nghiệm của căn cứ, lấy đi ba lọ thuốc ở trong đó. Hộp thuốc cũng được phát hiện ở gian phòng cả nhà họ đang ở tạm thời, có điều nó đã trống không. Trừ cái này ra thì không có gì lạ thường.

Xâu chuỗi các mốc thời gian với nhau, điều này rất khó khăn khi mọi người liên hệ các chuyện xảy ra trước sau lại với nhau. Chẳng lẽ là ba lọ thuốc kia có vấn đề gì mới dẫn đến việc con người biến thành như thế này?

Trong đầu có phỏng đoán này, lãnh đạo cấp trên đã lập tức tìm người phụ trách phòng thí nghiệm, cũng là chuyên gia chú Lý luôn cố gắng chế tạo thuốc ức chế vi khuẩn tang thi. Tiếp đãi lãnh đạo là phụ tá của chú Lý, sau khi nghe thấy sự nghiêm trọng của câu chuyện, phụ tá không dám trì hoãn, lập tức tìm được giáo sư đang làm thí nghiệm.

Tìm một vòng ở phòng thí nghiệm, sắc mặt chú Lý khó coi lạ thường, hít thở sâu, hỏi: “Các anh chắc chắn mấy người dị biến là do tiêm thuốc kia sao?”

“Đây là suy đoán hợp lý nhất rồi.”

Có được câu trả lời, chú Lý choáng đầu, suýt nữa không đứng vững, người còn hơi run. Chú Lý nghĩ mà sợ, cũng vui mừng. May mà mình không tiêm thuốc không biết tên này vào trong cơ thể, bằng không sợ là mình còn không thể bình yên đứng ở chỗ này được nữa.

Thuốc này là do bạn thân nhiều năm của chú Lý đưa tới, chính là Thẩm Khác. Vào sáng sớm, Thẩm Khác đã đưa đến nhà của chú Lý trước khi vi khuẩn tang thi bùng nổ, nói là sau khi tiêm thì có thể kéo dài tuổi thọ, thân thể sẽ khỏe mạnh.

Trong nhà chú Lý cộng thêm vợ con là có ba người, cho nên có ba lọ thuốc. Có điều, chú Lý cầm đồ trong tay cũng không vui vẻ sử dụng theo lời dặn dò của bạn cũ, mà trong lòng vô cùng bất an.

Vợ chồng Thẩm Khác có một đứa con gái ốm yếu. Lúc con gái ra đời, hai vợ chồng họ rất ưu sầu vì kéo dài mạng sống cho con. Có một ngày, người bạn thân này của chú Lý hết sức phấn khởi gọi điện thoại tới, nói muốn làm một thí nghiệm vĩ đại nhất, nếu thành công thì có thể tạo phúc cho rất nhiều người ốm yếu bẩm sinh, họ sẽ thay đổi được gen, sẽ cường tráng hơn.

Nếu đúng như Thẩm Khác nói, đây quả là thí nghiệm đáng kinh ngạc. Nhưng Thẩm Khác chưa nói cho chú Lý biết phải triển khai như thế nào, sau này cũng không có hành động gì nữa. Chú Lý cho là bạn thân đã từ bỏ, không ngờ lại gửi thành quả nghiên cứu tới cho mình sau nhiều năm.

Thử phân tích thành phần thuốc, vừa có được tý mặt mũi thì bị mạt thế đột nhiên xảy ra làm nhiễu loạn kế hoạch. Chú Lý được bảo vệ, được cấp trên chỉ thị đưa vào nghiên cứu thuốc ức chế. Ba lọ thuốc không mùi không vị kia bị để ở một bên, không ngờ sẽ bị trộm đi.

Người đã không còn, nên không biết tại sao cha Lê lại lẻn vào phòng thí nghiệm trộm thứ này. Nhưng chú Lý biết một chút, nếu thuốc này thay đổi gen, khiến người ta dị biến thành tang thi, thì bạn thân của mình đã mắc lỗi lớn. Không chừng vi khuẩn tang thi bùng nổ quy mô lớn chính là do Thẩm Khác lan truyền.

Đây là một phỏng đoán nặng nề, bạn thân của mình có khả năng cực lớn đã xảy ra dị biến. Sau khi chú Lý nói ra ngọn nguồn thì trầm mặc, các nhân viên nghiên cứu cùng với lãnh đạo cấp trên cũng yên tĩnh.

Họ không biết Thẩm Khác làm ra loại thuốc phản nhân loại này thế nào, nhưng một ngọn lửa tứ giận trong lòng tất cả mọi người đều đang đốt thành hỏa hoạn hừng hực. Nếu vợ chồng Thẩm Khác ở gần đây thì bỏ tù và lập tức xử tử hình cũng không quá đáng.

Nhưng mấu chốt vẫn là giải quyết vấn đề trước mắt. Giao hộp thuốc được thu hồi từ trong phòng cha Lê cho chú Lý, để chú Lý dừng ngay công việc trong tay trước, nhất định phải phân tích được thành phần thuốc còn sót lại ở cái hộp này.

Đội nghiên cứu khoa học của chú Lý biết rõ tính khẩn cấp của chuyện này, nên không nói hai lời, tập trung tinh thần làm việc. Chuyện này được coi là chuyện cơ mật cao cấp, ai nghe thấy đều không thể truyền bá ra ngoài, người vi phạm sẽ bị xử trí vì tội tiết lộ bí mật trọng đại của quốc gia.

Cố gắng giấu giếm như vậy, quả thật tin tức không bị lộ ra. Đại chúng tin giải thích vi khuẩn tang thi có thể ở ẩn giấu trong người chừng mấy ngày, số người bàn tán cũng không còn nhiều nữa.

Lúc nghe mẹ Nguyễn nhắc đến ở trên bàn cơm, Nguyễn Nhuyễn hơi ngẩn người, nhìn về phía Thẩm Ân vẫn bình tĩnh theo bản năng, hỏi anh: “Anh thấy sao?”

“Không thấy sao.” Người đàn ông gắp một miếng thịt muối xào vào trong bát cô, nhàn nhạt cười.

Nguyễn Nhuyễn không tiếp tục hỏi. Qua hai ngày nữa, Lê Nhiễm làm nhiệm vụ trở lại, cô ta còn mang về một nhóm người chỗ ở tiểu đội dị năng.

Quản gia căn nhà nhỏ rời đi chung với lúc người thuê biến mất không lâu đó cũng ở trong đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play