“Diêm Quân, ngài còn chuyện gì không?” Hồi báo xong tình trạng cải tạo gần đây của âm phủ, quỷ sứ cúi đầu, cười dè đặt.

Lúc này, sắc mặt vị Diêm Quân mới nhậm chức này không được tốt, trông có hơi mệt mỏi, véo mũi cho tỉnh táo. Đến mức rơi kim trong Diêm Vương điện cũng có thể nghe thấy, quỷ sứ không dám thở mạnh, lo sợ chọc phải khiến cấp trên không vui.

Thấy Diêm Quân khoát tay, hắn như được đại xá, muốn chạy vội ra ngoài. Còn chưa kịp quay đầu, giọng nói trang nghiêm vang vọng ở trong đại điện, khiến hắn bước đi loạng choạng. Hắn nghe thấy Diêm Quân hỏi: “Nguyễn Nhuyễn chạy đi đâu rồi?”

Nguyễn Nhuyễn là phụ tá mới nhậm chức một tay Diêm Quân cân nhắc, theo sát bên người. Quỷ quái âm phủ đều biết Nguyễn phụ tá này có quan hệ khó nói với Diêm Quân của họ. Có điều, cầu sinh muốn mạnh, cho tới bây giờ họ đều mở một con mắt nhắm một con mắt, tạm thời không nhìn thấy.

Vào lúc này, Diêm Quân hỏi tới, quỷ sứ cúi đầu thấp hơn, nhỏ giọng trả lời: “Nguyễn phụ tá… đi tìm Mạnh Bà chơi.”

Trả lời xong vấn đề này, đại điện yên tĩnh đến đáng sợ. Quỷ sứ lặng lẽ ló đầu liếc thật nhanh người ngồi trên kia, thấy anh nhíu mày, sắc mặt khó coi thì không khỏi lo lắng cho Nguyễn phụ tá.

Bề ngoài của Nguyễn phụ tá trông như một cô bé mười lăm, mười sáu, tính tình hoạt bát, là người cởi mở, duyên ma đặc biệt tốt ở âm phủ, bọn ma cực kỳ thích. Nếu phải chỉ ra có chỗ gì không tốt thì đó là cô vô cùng bất hạnh khi bị Diêm Quân mới nhậm chức theo dõi.

Theo tin tức bát quái lưu truyền ở âm phủ, khi còn sống Nguyễn phụ tá và Diêm Quân là một đôi. Hình như hai người ồn ào mâu thuẫn gì nên sau khi xuống âm phủ, Nguyễn phụ tá không cho Diêm Quân sắc mặt tốt gì. Nhưng Diêm Quân tình xưa khó quên, dù thế nào cũng phải quấn lấy cô bé này, còn lợi dụng chức quyền, bắt người đến làm phụ tá riêng bên cạnh mình.

Ma quỷ ở âm phủ rất đồng tình với Nguyễn phụ tá, nhưng mọi người đều không dám nói thêm gì, bởi vì Diêm Quân mới nhậm chức của họ có tính tình rất không tốt. Cho nên họ chỉ đành phải lấy một giọt nước mắt tội nghiệp Nguyễn phụ tá ở trong lòng, lặng lẽ cầu nguyện cô có thể sớm ngày thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ.

Mà quỷ sứ đại khái có thể đoán được một chút nguyên do bây giờ tâm trạng Diêm Quân không tốt. Tám chín phần mười là bởi vì Mạnh Bà hiện tại là một người nam, còn là một thiếu niên xinh đẹp có vẻ ngoài duy trì ở mười tám, mười chín tuổi.

Thế gian có nhiều hiểu lầm, luôn nghĩ Mạnh Bà phải là hình tượng nữ. Thực ra thì không phải vậy, Mạnh Bà chỉ là một nghề nghiệp, là nam hay nữ không có vấn đề gì cả, có thể đảm nhiệm được công việc này là được. Người nhậm chức Mạnh Bà là đam mê sắc đẹp, chọn lựa người nối nghiệp cũng là một người phù hợp với thẩm mỹ của mình.

Thiếu nữ yêu kiều và thiếu niên trẻ tuổi trời sinh sẽ có sức hấp dẫn, Nguyễn phụ tá thích tìm Mạnh Bà chơi không phải là chuyện đương nhiên sao? Mặc dù Diêm Quân cũng vô cùng tuấn tú, nhưng ngắm lâu, người đàn ông này nhất định là không còn khí chất của thiếu niên.

Có điều, quỷ sứ không dám nói rõ những lời này, trong lòng oán thầm mấy câu cũng được nhỉ.

Vẫy lui quỷ sứ, Diêm Quân mới nhậm chức Thẩm Ân nhíu mày hình chữ xuyên. Sờ mặt mình, không ngừng lẩm bẩm. Chẳng lẽ mình già thật rồi, không có sức hấp dẫn bằng cún con bên ngoài?

Đờ ra trước mặt nước, soi trái phải. Thẩm Ân yên lặng trong chốc lát, làm chú thuật thay đổi vẻ ngoài cho mình. Trong gương, người thanh niên hai mươi lăm tuổi nhất thời mất đi sự sắc sảo, gương mặt non nớt và vô hại thêm mấy phần.

Đây là hình ảnh Thẩm Ân mười tám tuổi, cả người tràn đầy hơi thở của thiếu niên.

Nhìn khuôn mặt tươi cười mới ra lò của mình, Thẩm Ân nhếch môi cười, niệm thầm, thay đổi áo choàng màu đen trên người, mặc xiêm áo tao nhã màu sáng. Lần này nhìn càng có tinh thần hơn.

Với lòng tin tràn đầy, Thẩm Ân sải bước bước ra khỏi Diêm Vương điện, lắc mình đến sân nhỏ của Mạnh Bà. Còn chưa đi tới cửa, tiếng cười khanh khách đã truyền tới từ bên trong, Thẩm Ân giận đến mức bẻ gãy một bông hoa bỉ ngạn đỏ rực.

Thiếu nữ đưa lưng về phía tưới hoa, nhưng Thẩm Ân biết thằng nhóc thối tâm tư sâu xa đó nhất định có nhìn thấy mình tới. Nhưng còn cố ý làm bộ như không nhìn thấy, lộ ra biểu cảm ba phần kinh ngạc, ba phần mù mờ, bốn phần luống cuống.

Giờ phút này, mùi thơm của trà bay khắp nơi trong sân nhỏ. Thẩm Ân đang đi bên cạnh tách trà cười ha ha, đá bay chun trà này ra ngoài.

Thẩm Ân cố tình gây ra tiếng vang, lúc thiếu nữ nghe tiếng nhìn sang, anh trề môi, mặt mày ủ rũ, oan ức mà đứng ở cửa, vẻ mặt muốn nói lại thôi: “Nhuyễn Nhuyễn, có phải anh quấy rầy các em không?”

Mặt Mạnh Bà co giật, không khỏi nghĩ Diêm Quân này đúng là người trong nghề! Nhìn cái miệng nhỏ nhắn trề ra này, lời nói này đi, sắp đuổi sát đẳng cấp vương giả rồi.

Đầu tiên là bị gương mặt non nớt mấy tuổi của Thẩm Ân hấp dẫn tầm mắt, rồi thấy anh làm bộ tội nghiệp đứng ở cửa, quả nhiên Nguyễn Nhuyễn mềm lòng. Buông bình nước trong tay xuống, chạy tới, nhăn nhó hỏi: “Sao anh lại tới đây? Chuyện công xử lý xong rồi?”

“Những chuyện kia không quan trọng bằng em.” Thẩm Ân thuận thế nắm tay nhỏ bé của thiếu nữ, ngón tay vuốt ve trên mu bàn tay trơn mềm của thiếu nữ, gương mặt tuấn tú hơi thẹn thùng, anh tiến tới bên tai cô, nhỏ giọng phả hơi: “Anh rất nhớ em.”

Lỗ tai tê tê, Nguyễn Nhuyễn hít sâu, che lỗ tai nóng lên, giọng nhu xuống dưới nhẹ nhàng hơn: “Sao làm gì anh mà phô trương cái mặt mười mấy tuổi vậy? Bây giờ anh là Diêm Quân, nhiều khuôn mặt như vậy, nhỡ không trấn áp được hồn ma khác thì làm thế nào?”

Nói đến đây, Thẩm Ân nắm lấy thời cơ trèo lên cột, hốc mắt đỏ lên đầy oan ức, lẩm bẩm: “Em vẫn luôn không để ý tới anh, anh nghĩ em chê anh già rồi, nên muốn thay đổi mặt trẻ tuổi một chút để em vui vẻ.”

Lời nói này thẳng thừng, khiến trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Nhuyễn cũng nhuộm màu đỏ. Cô tức giận, trợn mắt nhìn Thẩm Ân: “Em vốn không phải vì cái này! Anh biết rất rõ ràng.”

Đối diện với phong thái vô tội đáng thương của người đàn ông, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên câm lặng, đỡ trán, không tiếng động thở dài. Quay người lại, nói xin lỗi với thiếu niên đang nhìn hồi lâu: “Xin lỗi, tiểu Chi. Chúng tôi đi trước, sau này lại tới tìm anh chơi.”

“Được, tôi chờ cô.” Mạnh Bà cười ngọt ngào, không hề xa cách mà vẫy tay về phía cô.

Trở lại tẩm điện màu đen của Diêm Quân, Nguyễn Nhuyễn đẩy Thẩm Ân lên giường, hung dữ mà véo hai má của anh, vừa véo vừa hung ác nói: “Là anh lừa em trước.”

Sinh sống ở nhân giới mấy chục năm, cô ôm quyết tâm cũng không có kiếp sau đi hưởng thụ tất cả. Nhất là rất nghe lời Thẩm Ân, đau lòng người đàn ông này đã bỏ ra rất nhiều vì cô. Mỗi khi nhớ lại, cô đều nước mắt lưng tròng, dĩ nhiên là mặc cho anh đòi lấy.

Nào nghĩ đến mình đau lòng anh nhiều năm như vậy, trước khi chết còn ôm anh khóc đến mức chóp mũi đỏ bừng, nói rất nhiều lời tỏ tình buồn nôn. Trong nháy mắt, hai người cùng nhau mà qua đời, tên đàn ông chó má này lại âm thầm trở thành Diêm Quân mới nhậm chức, quản lý âm phủ lớn như vậy.

Mà cô nhìn thì trợn tròn mắt, tình huống đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự trù của cô. Sau đó cô mới hiểu ra người đàn ông này đã sớm được Diêm Quân quyết định tiếp nhận, đã có ngôi vua phải thừa kế.

Bị giấu lâu như vậy, Nguyễn Nhuyễn có thể không tức giận sao? Dĩ nhiên cô tức giận, hận không thể ném giày vào mặt người đàn ông này. Nhớ lại trước kia chảy nước mắt vì người đàn ông này, cô cảm thấy mình đúng là lãng phí biểu cảm.

“Anh không lừa em, quả thật không có kiếp sau.” Thẩm Ân vuốt ve thắt lưng mềm mại của thiếu nữ, kiên cường cãi lại một câu cho mình.

Nguyễn Nhuyễn cười như không cười liếc anh, sức lực trên tay gia tăng, cho đến khi trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông có vết hồng hồng, cô mới chậm rãi buông tay ra: “Đúng là không có kiếp sau, nhưng ai mà ngờ không có kiếp sau anh nói là chỉ tiếp quản âm phủ!”

Thành Diêm Quân nắm quyền, quang cảnh hàng ngàn hàng vạn năm này đáng bằng đời đời kiếp kiếp của người khác. Nói đến được nửa thì không nói rõ ràng, làm hại cô đau lòng vô ích.

“Là anh sai. Bây giờ anh nhận sai, em có thể tha thứ cho anh không?” Thấy thiếu nữ canh cánh chuyện này trong lòng, Thẩm Ân hết sức thức thời mà nhẹ nhàng, học thiếu nữ, lắc lắc ngón tay út của cô.

Bỗng dưng ho khan hai tiếng, đối diện với gương mặt xinh đẹp, non nớt kia của người đàn ông, ánh mắt Nguyễn Nhuyễn lơ lửng, cô cố ý nghiêm mặt nói: “Tha thứ cho anh được, có điều anh phải lấy ra chút thành ý.”

“Em nói đi, anh nhất định sẽ làm theo.” Thẩm Ân sảng khoái trả lời, cảm thấy thiếu nữ không nói ra yêu cầu quá đáng gì.

Nhưng mà sau khi anh ghé tai lắng nghe, lặng lẽ ngồi thẳng người, biểu cảm có hơi khó xử: “Nhất định phải như vậy à?”

“Là anh nói nhất định sẽ làm theo, em không ép anh.” Nguyễn Nhuyễn hất cằm, quay đầu đi, lén liếc quan sát phản ứng của người đàn ông.

“Anh đáp ứng. Có điều, phải vào ngày diễn ra hôn lễ.” Thẩm Ân chưa bao giờ làm vụ mua bán lỗ vốn, lập tức đưa ra điều kiện trói buộc này.

“Hôn lễ gì?” Thiếu nữ mờ mịt chớp mắt.

“Hôn lễ của chúng ta ở âm phủ.” Thẩm Ân cúi đầu hôn đầu ngón tay cô, nở nụ cười đắc ý.

Chính phủ âm phủ đăng báo tin tức trọng đại đầu tiên: Diêm Quân sắp lấy vợ, phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình cùng ngày.

Mấy chữ ngắn gọn này khiến công dân âm phủ bàn tán sôi nổi. Nhiều Diêm Quân nhậm chức đều là chó độc thân, Diêm Quân mới nhậm chức này không tới hai năm đã sắp kết hôn rồi? Tốc độ nhanh như vậy ư?

Ôm tâm trạng phức tạp, rốt cuộc đến ngày hôn lễ. Các quỷ hồn không nhận được thiệp mời không thể làm gì khác hơn là đúng giờ mở phát sóng trực tiếp ra, xem hôn lễ long trọng của Diêm Quân từ xa.

Nhưng mở đầu của phát sóng trực tiếp làm họ ngơ ra. Trên người Diêm Quân với hình tượng cao lớn, dũng mãnh trong lòng họ đang mặc gì đó, đó là váy cô dâu mà? Tại sao Diêm Quân mặc váy rườm rà, thiếu nữ xinh đẹp đó thì mặc vest của chú rể?

Tất cả mọi người nhìn thấy đều hoảng hoảng hốt hốt, không khỏi có một nghi vấn: Đây là lấy vợ, hay là gả mình ra ngoài?

Báo chính phủ quá không nghiêm cẩn. Lập gia đình thì lập gia đình, dù sao ma quỷ sống lâu, đều đã nhìn thấy đủ chuyện không bình thường.

Việc quan trọng nhất lúc này là là mau chụp ảnh màn hình. Diêm Quân lạnh lùng trang điểm thành cô dâu, chụp lại là kiếm được lời rồi!

Hiện trường hôn lễ bị bầy quỷ vây xem mà Thẩm Ân không hề hốt hoảng. Anh tiến lên, cười híp mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh, nói khẽ: “Đồ nữ, hài lòng chứ?”

Thiếu nữ gật đầu, che miệng không ngừng cười: “Hài lòng.”

Nếu sau này Thẩm Ân dám chọc cô tức giận, cô sẽ giúp anh nhớ lại đoạn lịch sử đen tối này, rồi chống nạnh, ngửa mặt lên trời, cười to ba tiếng.

Quá sung sướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play