Hầu hết các chợ đêm mở cửa vào buổi tối, nhìn đâu cũng thấy đầy quán thịt nướng và quán ăn đêm. Mùi thơm nồng nàn tỏa ra không khí khiến Nguyễn Nhuyễn thèm nhỏ dãi.
Nhưng đúng như dự đoán, Thẩm Ân không ăn những thứ này, anh dẫn Nguyễn Nhuyễn đến một quán mì nhỏ. Nhìn sơ qua cách bố trí ở đây cũng biết quán này đã mở nhiều năm, bức tường cũng hiện lên vẻ cũ kỹ, nhưng may ra bên trong nhà vệ sinh vẫn khá sạch sẽ. Vừa bước vào, hình ảnh đập vào mắt chính là ông chủ quán mặc tạp dề đứng trong căn bếp nhỏ đang rán thứ gì đó dưới mặt dầu, trong cửa hàng cũng có vài người khách tốp năm tốp ba ngồi quanh bàn.
Sau khi hai người ngồi xuống, Thẩm Ân chào hỏi với bác gái đang lau dọn bàn bên cạnh, gọi tô mì một phần chín ba phần tươi như cũ. Nguyễn Nhuyễn cầm tờ thực đơn mỏng lật xem, do dự một lát rồi cũng gọi một tô như vậy.
Hai tô mì nóng hổi một phần chín ba phần tươi nhanh chóng được bưng ra. Nguyễn Nhuyễn vừa ngửi thấy mùi thơm đã lập tức cầm lấy muỗng bên cạnh tô mì hớp một ngụm nước dùng, nước dùng thơm ngon chạy qua yết hầu làm con ngươi cô sáng rực lên. Cô cầm đũa lên, gắp sợi mì cho vào trong miệng. Sợi mì làm từ gạo bao quanh trong miệng, vì hơi nóng nên khoang miệng có chút đau rát. Cô vội vàng nuốt xuống rồi lè lưỡi ra để hạ nhiệt.
Nguyễn Nhuyễn thấy Thẩm Ân không quan tâm mình bị phỏng, trên gương mặt của cô bớt đi vẻ lúng túng, hắng giọng tìm đề tài nói: “Vì sao chúng ta không đi ăn buffet nhà hàng hải sản vừa nãy đi qua?”
Khó khăn lắm mới có dịp được mời đi ăn cơm một bữa, thế mà lại đi ăn mì, tuy mùi vị sợi mì của cửa hàng này làm cũng ngon nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có chút đơn điệu.
Thẩm Ân vẫn đang yên tĩnh cúi đầu ăn mì khẽ nâng mi lên, cuối cùng anh cũng tặng cho cô gái không cam lòng đối diện một ánh nhìn, anh dùng khăn tay xoa môi đỏ bị ướt, rồi chậm rãi giải thích: “Hội trưởng béo rồi.”
Sau đó ánh mắt anh lại nhanh chóng quét từ trên xuống dưới trên cơ thể của Nguyễn Nhuyễn một lượt, rồi rủ mi mắt xuống, anh im lặng chẳng nói thêm lời nào nữa.
Ánh mắt sáng rực kia càng khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì!
Nhưng cô biết mình không mập, chỉ là do chiều cao cơ thể hạn chế nên nhìn hơi tròn một chút mà thôi! Nguyễn Nhuyễn đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, mấy miếng gan heo đang nổi phập phồng trong tô mì càng làm cô càng cảm thấy chúng thật ngứa mắt, cô cầm đũa lên muốn gắp mấy miếng này vứt đi.
“Lãng phí rất đáng xấu hổ đấy.” Lông mày của thiếu niên đang cúi đầu nhíu lại, anh nhìn chăm chú vào đôi đũa của cô, trong mắt anh đầy vẻ không đồng ý.
Trong tay Nguyễn Nhuyễn vẫn đang gắp gan heo giơ lên, cô nhấc mày nhìn anh: “Nhưng tớ không thích ăn chúng.”
“Kén ăn sẽ không cao.”
“…” Thật sự Nguyễn Nhuyễn không còn cách nào khác, cô liếc đôi mắt nhìn từng miếng hành thái bị anh gắp bỏ trên khăn giấy, đành nói: “Vậy cậu như thế kia cũng là kén ăn sao?”
Đầu lông mày của thiếu niên hơi nhíu lại, nhìn con ngươi trắng đen phân biệt rõ ràng của cô, môi đỏ nhếch nhẹ: “Hành thái là gia vị.”
Nguyễn Nhuyễn nghe được ý nghĩa bóng của câu anh vừa nói, không ăn gia vị không phải là kén ăn. Trong lòng cô lại không thể tìm được lý do để phản bác lại, đôi co qua lại, càng khiến cho Nguyễn Nhuyễn tức giận hơn.
Con ngươi Nguyễn Nhuyễn dao động như ác ý, cô nghĩ muốn gắp mấy miếng gan heo bỏ vào trong bát mì của người bên cạnh, nhưng ai ngờ Thẩm Ân lại phản ứng nhanh hơn cả cô, anh kéo cái bát tới trước mặt mình sau đó lại nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Nguyễn Nhuyễn mà gằn từng chữ: “Đừng có mơ.”
“…” Nguyễn Nhuyễn nghĩ cô sẽ không bao giờ ăn cơm với Thẩm Ân nữa.
Thẩm Ân thành công bảo vệ bát mì của mình rồi lại tỏ vẻ vô tư khiến gương mặt cô gái hiện lên sự tức giận, uất ức và nóng nảy, vẻ mặt của cô bị anh thu hết vào đáy mắt, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đống, nhìn thái độ không sợ chết của cô ăn hết đống gan heo trong bát, xong rồi còn thở dài như đã hoàn thành một nhiệm vụ gì đó rất gian khổ.
Thiếu niên buông mi mắt xuống trong lòng âm thầm nghĩ bộ dáng ngu ngốc đó lại có chút đáng yêu đến lạ thường.
Cơm nước xong tài xế nhà họ Nguyễn đến đón. Lúc này cũng sắp rạng sáng rồi, Nguyễn Nhuyễn lo lắng cho Thẩm Ân đi một mình về nhà nên mời anh lên xe cùng về luôn nhưng lại bị anh từ chối. Cô bất đắc dĩ đành hạ cửa kính xe xuống, dặn dò: “Vậy cậu về nhà để ý cẩn thận, ngày mai đừng quên quay lại đây đấy.”
Chiếc xe Porsche màu xám bạc vẽ một đường cong duyên dáng trong màn đêm, rồi biến mất trong tầm mắt. Thẩm Ân dừng chân một lúc, chăm chú nhìn theo hướng chiếc xe đã biến mất rồi phì cười, xoay người đi vào màn đêm đen tối.
Ngày hôm sau, Thẩm Ân dựa theo địa chỉ nhận được trên WeChat đến nhà họ Nguyễn đúng giờ. Đó là một khu biệt thự lớn, phóng tầm mắt đi có thể nhìn thấy con đường rộng thênh thang, dọc ven đường còn trồng không ít cây cối.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, quản gia đã sớm đợi ở đó mời thiếu niên đang mang trên vai một cái cặp sách đi vào nhà. Cậu thiếu niên chỉ mặc một bộ đồ đơn giản và rẻ tiền, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, tiến vào căn phòng trang trí xa hoa nhưng anh cũng không đưa mắt tò mò nhìn bậy bạ, chỉ yên lặng đi theo sau lưng quản gia.
Hai người lên lầu hai, rồi rẽ sang một hướng rồi mới dừng lại. Người đàn ông trung niên khúm núm gõ lên cửa, giọng nói ôn hòa cất lên: “Tiểu thư, khách của cô mời đến rồi này.”
Quản gia đã đưa người đến cửa, nên ông ấy xoay người cười với Thẩm Ân rồi đi xuống lầu. Lúc đứng đợi cửa, Thẩm Ân mới đưa mắt đánh giá xung quanh một lượt. Mặt tường sơn một màu trắng tinh còn được treo lên một số các tác phẩm hội họa tùy hứng dọc từ cửa cầu thang kéo dài đến hành lang phòng ngủ. Cách một khoảng cách nhất định lại bày một bình hoa lớn, bên trong còn cắm những đóa hoa đủ màu sắc rực rỡ, kiều diễm ướt át, thậm chí trên cánh hoa còn đọng lại giọt sương, vừa nhìn đã biết những đóa hoa này mới được người ta cắt cắm vào bình không lâu.
Mùi hoa quanh quẩn nơi chóp mũi khiến cho tâm trạng người ta thoải mái hơn nhiều. Tiếng cửa vang lên lạch cạch, rồi một cái đầu nhỏ của cô bé ló ra dò xét, vẻ mặt áy náy nói: “Chờ hai phút được không? Tớ đang thay đồ.”
Ngày hôm qua ngủ muộn nên Nguyễn Nhuyễn đã tắt đồng hồ báo thức vào sáng sớm và tiếp tục thiếp đi, cô cũng quên hết sạch về buổi hẹn với người ta. Mãi cho tới tận khi tiếng quản gia gõ cửa vang lên thì cô mới vội vàng bật dậy.
Đổi áo ngủ, tiện tay lấy bộ quần áo tròng lên rồi lại mang dép vào nhà vệ sinh rửa mặt, toàn bộ quá trình hoàn thành không quá ba phút. Cô sợ Thẩm Ân chờ lâu sẽ mất kiên nhẫn, cô cuống quít mở cửa phòng lần thứ hai, cũng may vẻ mặt thiếu niên kia vẫn bình thường không để lộ một tia tâm trạng tức giận nào.
“Cậu vào đi.” Nguyễn Nhuyễn vội vàng thu dọn mấy thứ linh tinh trên mặt bàn rồi đón khách vào phòng, đột nhiên cô nhớ ra mình còn chưa chải tóc, vậy nên cô lúng túng dùng ngón tay cào lên mái tóc rối của mình.
Thấy ánh mắt thiếu niên chuyển sang đây, cô kéo khóe miệng cười rồi nhặt con gấu nhồi bông đang lăn lốc trên mặt đất ném trên giường, sau đó vỗ ghế trước bàn đọc sách nói: “Cậu ngồi đi.”
Thẩm Ân cởi cặp sách khỏi vai xách trong tay, anh suy nghĩ một lát rồi nói:
“Cậu định học bổ túc ở đây à?”
“Có vấn đề gì sao?” Hai mắt của Nguyễn Nhuyễn mở to, vẻ mặt ngây ngốc. Bình thường cô đều làm bài tập ở phòng ngủ của mình, đương nhiên học kèm cũng như thế rồi. Mà phòng ngủ của cô là một căn phòng rất lớn, kéo rèm cửa sổ ra nhìn quang cảnh bên ngoài cũng rất thoáng mát còn rất sáng sủa. Hơn nữa, bảng đen nhỏ cô cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi, còn thiếu cái gì à?
Thẩm Ân ấp úng cuối cùng cũng không nói gì. Anh để cặp sách ở một bên rồi nói Nguyễn Nhuyễn lấy bài vở học ngày hôm nay ra. Trong lúc đó quản gia ghé qua phòng một lần để bưng điểm tâm cho họ.
Thẩm Ân đúng là một người thầy giáo tốt. Sau khi Nguyễn Nhuyễn nắm chắc được kiến thức chung của môn Vật lý thì anh lại nhanh chóng nâng đề lên khó hơn. Thay vì lấy các bài giảng của các giáo viên dạy trên lớp, anh dùng đề nâng cao trong sách giáo khoa để dạy vì Thẩm Ân muốn Nguyễn Nhuyễn nắm chắc kiến thức cơ bản trước.
Đồng thời Thẩm Ân cũng rất nghiêm túc không cho cô gian lận để qua ải. Nếu anh phát hiện cô gian lận thì gương mặt điển trai của anh sẽ trầm xuống trong thoáng chốc, rồi trừng mắt nhìn chăm chú vào cô cho đến khi cô trở thành người học một biết mười mới thôi. Dưới bầu không khí căng thẳng như thế bắt buộc Nguyễn Nhuyễn phải tập trung sự chú ý cao độ, rất nhanh nửa trưa cũng đã đi qua.
Buổi học bổ túc kết thúc, Thẩm Ân tự thu dọn đồ đạc của mình rồi lại nhìn cô bé bơ phờ đang nằm nhoài trên mặt bàn, định mở miệng nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng anh vẫn không kiềm được hỏi: “Có phải từ trước đến giờ cậu đi học chẳng bao giờ nghe giảng trên lớp không?”
Nếu không thì làm sao kiến thức gốc của môn Lý lại yếu đến thế chứ? Quả thật giống như một tờ giấy trắng.
“Nói bậy! Số điểm ba môn ngoại khóa của tớ rất tốt đấy!” Nguyễn Nhuyễn ngồi bật dậy từ trên bàn, cứng miệng cãi lại.
“Thật à?” Tuy Thẩm Ân không biết trình độ của cô ở ba môn kia như nào, nhưng anh lại nghi ngờ lời nói này của cô, nên câu hỏi cũng mang theo sự khinh thường.
“Đương nhiên thật rồi, cậu cứ chờ xem điểm cuối tháng của tớ đi, sẽ giật cả mình đấy.” Nguyễn Nhuyễn nói rất đắc ý, nếu phía sau cô có cái đuôi, sợ là nó cũng vểnh lên rồi.
Thẩm Ân rủ ánh mắt, mím môi bật cười: “Hi vọng tôi nhận được bất ngờ chứ không phải bật ngửa.”
Xí, Nguyễn Nhuyễn không phục muốn nói tiếp nhưng bị giọng cười của thiếu niên thu hút. Rất hiếm khi cô thấy Thẩm Ân cười tươi như vậy, gương mặt nhợt nhạt của anh thế mà lại có một loại sức hút mê hoặc nói không nên lời.
Trong con ngươi màu trà đẹp đẽ của thiếu niên sáng lên màu hổ phách rực rỡ giống như muốn hớp hồn người nhìn. Đôi lông mày cong cong vừa rậm lại vừa tinh tế, mi mắt hơi rung động tạo ra độ cong xinh đẹp. Làn da trắng nõn, ngón tay mảnh khảnh, mái tóc đen mềm mại suôn mượt buông xuống trên trán, dáng vẻ ngoan ngoãn mang theo một chút xinh đẹp diễm lệ trong vô thức.
Đúng là rất ưa nhìn. Trong lòng Nguyễn Nhuyễn than nhẹ, lại có chút hâm mộ. Nhất là khi Thẩm Ân còn có một đôi chân dài thẳng tắp làm bao nhiêu người mê ước, vóc người anh lại cao gầy giống như một cây móc áo biết đi.
Vốn Nguyễn Nhuyễn định than thở hai câu nhưng khi thiếu niên vừa đứng dậy, cô lại phát hiện trên cánh tay bị áo che lại có một mảnh da thịt ứ đọng máu, còn có thể nhìn thấy vết bầm đỏ tím nhàn nhạt.
Con ngươi của Nguyễn Nhuyễn đột ngột co rúm lại, cô vội nắm lấy cánh tay của Thẩm Ân rồi vén tay áo của anh lên, gằng giọng hỏi: “Cậu lại bị ai bắt nạt vậy?”
Vừa nói xong bản thân cô là người đầu tiên ngẩn ra. Cô nhớ tới trong nguyên tác dù tương lai bản thân Thẩm Ân có giá trị hơn một trăm triệu đi nữa thì tuổi thơ của anh cũng vượt qua một đoạn đường đầy u tối và cả những ký ức năm cao trung không vui vẻ gì. Thẩm Ân khác với cô, sau này thật sự anh đã đứng vững không kẻ nào đụng tới được.
Khác với phản ứng tức giận của Nguyễn Nhuyễn, Thẩm Ân lại rất bình tĩnh kéo tay áo mình xuống, thái độ bình tĩnh của anh đã tập mãi thành thói quen rồi: “Ừm. Vậy nên cậu sẽ giúp tôi báo thù à?”
“Là ai?” Câu trả lời làm anh bất ngờ nhưng Nguyễn Nhuyễn vẫn gật đầu chắc chắn: “Đương nhiên rồi. Chúng ta ngồi chung một bàn, bây giờ cũng coi như là bạn bè rồi đúng chứ? Cậu bị người ta bắt nạt, đương nhiên tớ phải giúp cậu tìm người đó báo thù cho cậu rồi.”
Bạn bè sao?
Hai chữ này làm cho đầu lưỡi Thẩm Ân xoay một vòng lại xoay đi, bỗng nhiên anh phì cười thành tiếng, lần đầu tiên anh chủ động rút ngắn khoảng cách của mình với Nguyễn Nhuyễn. Anh nhìn kỹ đôi mắt ngây ngốc và bối rối của cô bé, lạnh lùng nói: “Tôi không có bạn bè.”
Thẩm Ân mãi mãi cũng không quên được tư vị bị người gọi là bạn bè làm tổn thương. Khi đó anh còn rất nhỏ, chắc cũng sáu bảy tuổi gì đó, còn là một đứa bé khao khát có bạn cùng trang lứa chơi đùa.
Đám nhỏ trong cô nhi viện tụ tập lại với nhau đùa giỡn, nhưng chỉ có mình anh luôn lẻ loi một mình. Không ai gọi ăn cơm cùng, khi ngủ thì cuộn mình một góc, bình thường chỉ có thể trốn một mình nhìn bọn nhỏ chơi đùa bên cạnh. Không phải anh không thử hòa nhập vào trong đó, nhưng khi mới bước một chân ra anh lại rụt trở lại, vì anh bị bọn họ từ chối không muốn chơi cùng.
Thẩm Ân luôn thấy mình không tốt nên họ mới không chơi với anh. Sau đó anh mới biết, không phải là anh không tốt mà do bọn chúng ghen tị dù cho anh vẫn là một đứa bé.
Vì từ lúc sinh ra anh đã trắng trẻo bụ bẫm như một viên ngọc, dù mặc quần áo rách nát cũ kỹ nhưng lại khó giấu được khí chất trời sinh trên người mình. Lúc đó có một đôi vợ chồng khó sinh đến viện mồ côi, họ vừa liếc mắt đã nhìn trúng đứa bé Thẩm Ân này và muốn nhận nuôi anh. Nhưng đến ngày họ tới đón về thì Thẩm Ân lại ngã bệnh. Bệnh của anh rất nặng, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
Đôi vợ chồng tốt bụng đưa anh đi bệnh viện, nhưng lại không muốn nhận nuôi anh nữa, mà thay vào đó họ nhận nuôi một đứa bé trai luôn chạy theo phía sau Thẩm Ân. Sau khi đứa bé trai kia nghe tin Thẩm Ân bị bệnh thì đã rất lo lắng, đặc biệt nó rất dễ thấy khi đứng ở xa tránh né đám trẻ. Hai vợ chồng thấy đứa nhỏ này lương thiện nên đã nhận nuôi nó.
Không ai biết đứa bé được nhận nuôi kia sau khi biết Thẩm Ân có hi vọng được nhận nuôi, thì lại đến gặp anh muốn kết bạn, đợi đến khi nhận được sự tin tưởng của Thẩm Ân rồi nó lại đẩy anh xuống giếng. Mùa đông lạnh lẽo nên nước trong giếng cũng không qua đầu, nhưng kể từ đó trái tim của Thẩm Ân đã buốt giá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT