Lúc đầu, Thẩm Ân được cho rằng là người làm tiểu hồ ly bị thương, trên mặt Yêu Vương với Nguyễn Khương sáng ngời ý tứ muốn chàng chết. Đã được Nguyễn Nhuyễn giải thích một phen, cho nên thái độ của họ thay đổi một trăm tám mươi độ như một bước mặt lớn, trong nháy mắt chuyển sang gió xuân ấm áp.
Đến ngay cả Nguyễn Khương luôn giận chó đánh mèo, giờ phút này cũng có ấn tượng vô cùng tốt với Thẩm Ân. Cảm tạ chàng đã chăm sóc tiểu hồ ly trong một quãng thời gian dài như vậy, lại còn giúp tiểu hồ ly cản được một kiếp nữa.
Đột nhiên trở thành ân nhân lớn của Yêu Tộc, Thẩm Ân thật sự dở khóc dở cười. Có lẽ, tiểu hồ ly này sợ Yêu Vương sinh lòng khúc mắc với chàng, cho nên đã phóng đại chuyện lên, khiến cho Yêu Vương cảm động và nhớ kỹ một phần tình nghĩa của chàng. Không thể không nói, đây quả thật là thuận tiện cho chàng làm việc mà.
Nghênh đón ánh mắt híp lại dò xét của Yêu Vương, Thẩm Ân không kiêu ngạo không tự ti, thẳng lưng thoải mái đứng đấy. Có lẽ, chàng có thể giấu diếm được thân phận với người khác, nhưng với tu vi vài vạn năm của Yêu Vương, sao lại không nhìn thấu được chàng là Giao Long đây chứ?
Nếu như không thể lừa gạt được, vậy chàng cũng không muốn giấu diếm nữa. Dù sao, chàng cũng muốn ở bên cạnh tiểu hồ ly, thẳng thắn chuyện thân phận là chuyện sớm hay muộn thôi. Bây giờ bại lộ cũng tốt, phải xem lựa chọn của Yêu Vương thôi, xem sẽ vạch trần chàng là Giao Long hay là coi như không rõ tình hình đây.
Hai người im lặng nhìn nhau một lát, cả hai đều yên lặng dời mắt đi. Yêu Vương nhìn nhi tử đần độn ngu ngốc của mình gần kết bái huynh đệ với tên Giao Long này, lại nhìn tiểu hồ ly một mặt ngây thơ không biết gì mà thầm thở dài trong lòng.
Ông bày ra dáng vẻ như không biết gì rồi cảm ơn Thẩm Ân một tiếng, khách sáo bảo rằng hoan nghênh chàng đến hoàng cung Yêu giới chơi, rồi định đưa tiểu công chúa về nhà.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới tiểu hồ ly lại xem lời nói xã giao khách sáo này là thật, lúc này mặt mũi nàng tràn đầy vui mừng muốn lôi kéo nam nhân kia đi cùng bọn họ. Lòng Yêu Vương hơi hồi hộp một chút, nhưng trên mặt vẫn hoà ái dễ gần: “Chắc hẳn, vị tiểu hữu này còn có chuyện tự mình phải làm, không tiện theo chúng ta về Yêu giới đâu nhỉ?
“Thẩm Ân chỉ có một thân một mình, nếu có cơ hội đến Yêu Giới một chuyến, tất nhiên còn cầu không được rồi.” Nam nhân có gương mặt tuấn mỹ và đôi mắt cười phủi phủi áo bào trang nhã, biểu đạt ý nguyện của mình.
… Yêu Vương không còn lời nào để nói.
Thẩm Ân đã được theo Nguyễn Nhuyễn trở về Yêu Giới như ý nguyện, và được lấy thân phận khách quý để trú ở Vương Cung. Chúng yêu đều biết tiểu công chúa được tìm trở về rồi, quả thực đều nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng đầy tò mò với người nam nhân cùng quay về với tiểu công chúa của đám bọn họ.
Tiểu công chúa chưa từng đưa ai về Yêu Giới cả, nam nhân kia là người đầu tiên. Theo tiểu yêu nhìn thấy đã nói, tiểu công chúa đối đãi với chàng vô cùng tốt, còn cho phép chàng sờ lên cái đuôi của mình nữa. Ở một số thời khắc, tiểu công chúa sẽ còn biến về nguyên hình mà nằm trọng lòng người kia, nức nở cho chàng vuốt lông.
Những con yêu khác trong Yêu Giới đều rất thèm muốn, chúng hận không thể biến thành chàng. Đột nhiên, bọn chúng lại nghĩ tới một vấn đề, tiểu công chúa trưởng thành rồi, dường như cũng sắp đến tuổi để chọn vị hôn phu rồi. Hai người thân mật như thế, chẳng lẽ người kia chính là tiểu lang quân mà tiểu công chúa tìm được sao?
Chúng yêu nghĩ như thế, không biết hoàng tộc có hiểu rõ tình hình hay không, nhưng dù sao, họ chắc chắn Nguyễn Khương không biết gì cả. Từ sau lần hắn tiếp xúc với Thẩm Ân, Nguyễn Khương phát hiện chàng hiểu rất nhiều thứ. Cách làm người khiêm tốn lễ độ nhưng lại không cứng nhắc, bất ngờ phù hợp với khẩu vị của bản thân.
Điều mấu chốt nhất chính là chàng có dáng vẻ rất đẹp mắt.
Quả thật, Nguyễn Khương hận vì đã gặp nhau muộn, lúc nào rảnh rỗi liền nâng ly nói chuyện vui, từ thi từ ca phú cho tới triết học nhân sinh. Không đến một tháng, hắn đã đơn phương tuyên bố Thẩm Ân là huynh đệ ruột khác cha khác mẹ với mình.
Về phần sáu ca ca ruột trừ ăn cơm, đi ngủ, động một chút lại đánh đệ đệ kia ra, Nguyễn Khương cảm thấy không cần thì tốt hơn. Nhưng mà một thời gian không được ca ca ruột hành hung, hắn lại rất hoài niệm. Nguyễn Khương chợt phát hiện trong lòng mình tích tụ một ít chuyện thân thể bị ngược đãi, bèn mang theo bầu rượu tìm huynh đệ tốt mới Thẩm Ân của hắn để uống rượu.
Thẩm Ân bị hắn quấn đến trưa nên không thể nào tập trung được, chàng dùng đốt ngón tay gõ tới tấp xuống mặt bàn. Chàng cảm thấy, lựa chọn giao hảo với các ca ca của tiểu hồ ly, từng bước đập tan từng người để ôm tiểu hồ ly về cũng không sáng suốt cho lắm. Thật ra kế sách này cũng tốt đấy, chỉ là chàng đã đoán sai thuộc tính các ca ca của tiểu hồ ly rồi.
Đại ca của tiểu hồ ly ôn nhu như ngọc, tuyệt kỹ sở trường nhất chính là niên hoa nhất tiếu. Đến nay, Thẩm Ân vẫn chưa quên được cảnh tượng lần đầu tiên tiếp xúc với vị này, lúc đi đến nơi phong cảnh rực rỡ gấm hoa, hắn chợt đưa tay vân vê cánh hoa rồi quay đầu lại mỉm cười với chàng.
Điều chấn động to lớn này khiến cho Thẩm Ân trầm mặc ngay tại chỗ. Sau này chàng mới biết được, đây là cái gọi biểu hiện giác ngộ. Luôn thường xảy ra ở Vương Cung, và chàng chỉ là vừa vặn bắt gặp mà thôi.
Nhị ca của tiểu hồ ly thì thích ăn cá, nhưng chỉ ăn cá do chính hắn bắt mà thôi. Thế là kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy một hồ ly thân thủ mạnh mẽ lặn ngụp dưới dòng nước chảy xiết, trong miệng còn ngậm cả mấy con cá mè hoa nữa.
Tam ca của tiểu hồ ly thì càng thú vị hơn, rõ ràng là một đại nam nhân mặt mày thanh tú, nhưng lại cứ thích mặc váy sa. Dáng vẻ thân mặc nữ trang khá phù hợp với danh xưng hoa khôi của Hồ Tộc kia.
Về phần tứ ca, ngũ ca, lục ca, bởi vì họ có việc ra ngoài nên tạm thời Thẩm Ân chưa gặp được. Nhưng nhìn trước mắt, Nguyễn Khương lắm lời cũng coi như bình thường rồi. Cho dù như vậy, nhưng chàng cũng không thể nào chịu nổi việc mình bị quấy rối mỗi ngày nha.
Hôm nay, Đằng Yêu kia lại tới tìm tiểu hồ ly, không được đi theo nên chàng luôn thấy không an tâm. Thấy Nguyễn Khương chuẩn bị nói chuyện tri kỷ, Thẩm Ân mím môi cười cười, giống như vô tình cố ý nói ra một câu: “Tiểu công chúa với Lục Hồi kia ra ngoài lâu như vậy rồi, không biết đến đâu chơi nữa?”
Nghe được một cái tên, lỗ tai Nguyễn Khương giật giật. Hắn có ấn tượng với Lục Hồi này, là tiểu thiếu niên của bộ tộc Đằng Yêu. Quan hệ của Hồ Tộc với Đằng Yêu Tộc vẫn còn rất tốt, lúc muội muội còn rất nhỏ, Lục Hồi này thường xuyên ra vào Vương Cung để làm bạn với nàng. Nghe ý tứ của phụ quân và mẫu hậu, dường như rất vừa ý hắn.
Nhưng Nguyễn Khương lại không hợp với hắn lắm. Chỉ vì Lục Hồi này quá hướng nội, vừa căng thẳng một chút đã nói chuyện lắp ba lắp bắp, mỗi lần trông thấy tiểu công chúa nhà bọn họ liền ngại ngùng không thôi. Không có một chút chi khí cương dương này, tính tình không khác tiểu cô nương là bao.
Loại yêu quái như thế này không xứng với muội muội của Nguyễn Khương hắn đâu. “Cộp” một tiếng, Nguyễn Tương đặt chén rượu lên bàn, vén tay áo lên muốn đi bắt tiểu hồ ly trở về.
Bây giờ, tiểu hồ ly đang ở độ tuổi thanh xuân tuổi trẻ, lại chưa từng yêu đương, là độ tuổi dễ bị lừa nhất. Nếu như thường xuyên cùng nhau chơi với yêu nam, đến lúc đó bị bắt cóc thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ như vậy, Nguyễn Khương không thể đợi dù chỉ một khắc, hắn hùng hùng hổ hổ định đi. Thẩm Ân nở một nụ cười nhạt, phất tay áo cùng đi một chuyến với Nguyễn Khương.
Giờ phút này, Nguyễn Nhuyễn với Lục Hồi đang chơi thả diều ở một nơi trống trải. Biết tiểu công chúa thích vài trò chơi nhỏ, Lục Hồi đã đặc biệt học làm diều, cầm con diều hồ điệp mà mình tự làm được đi đến Vương Cung chơi thả diều. Quả nhiên, tiểu công chúa thích, mắt hạnh tròn xoe sáng lấp lánh.
Tiểu công chúa cười lên thật xinh đẹp, trên hai gò má còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt nữa, khiến cho người ta rất muốn đưa tay ra để chọc một cái. Đồng thời, chân thân của tiểu công chúa cũng rất xinh đẹp, tròn vo, lông xù. Thử hỏi ai sẽ không thích tiểu hồ ly đáng yêu cao quý chứ?
Chỉ nhìn thôi mà Lục Hồi đã say mê rồi, hắn nhìn chằm chằm vào một bên má của thiếu nữ. Lại nảy lên ý định lớn gan hiếm thấy muốn hôn nàng một cái, kết quả lại bị Nguyễn Khương kịp thời đuổi đến ngăn lại.
“Im miệng, Lục Hồi!” Nhìn thấy Đằng Yêu này muốn hôn trộm muội muội của mình, Nguyễn Khương lập tức xù lông tại chỗ. Nhịn lắm, mới không có dùng móng vuốt sáng loé hỏi thăm mặt mũi của hắn, nhưng lại bị tức đến không chịu được.
Cũng may vẫn còn chưa hôn, bằng không, hắn nhất định sẽ liều chết đấy. Nguyễn Khương thở phì phò nhanh chân nhảy tới, lập tức chặn trước mặt tiểu hồ ly, mở to hai mắt, căm tức nhìn Đằng Yêu này. Bạn có biế𝙩 𝙩𝗋ang 𝙩𝗋u𝔂ện -- T𝗋UmT 𝗋u𝔂en﹒𝑉N --
Lần duy nhất muốn làm chuyện xấu lại bị người ta bắt được, đối phương lại còn là ca ca của tiểu công chúa nữa chứ. Trong nháy mắt, mặt Lục Hồi đỏ lên, đôi môi ngập ngừng nói không nên lời. Đã ngượng rồi, lại còn bị dáng vẻ muốn ăn thịt người kia của Nguyễn Khương hù doạ nữa.
“Sao thế?” Trông thấy thất ca với Thẩm Ân đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt Nguyễn Nhuyễn mờ mịt, nàng không hiểu vì sao sắc mặt của hai người họ lại khó coi như vậy.
“Hắn!” Nguyễn Khương chỉ vào Lục Hồi đang cúi đầu, không thể nào nói được hai chữ hôn lén ra khỏi miệng. Một con hồ ly thuần khiến đến mức chưa hề nắm bàn tay nhỏ bé như hắn, lúc này xấu hổ đến mức mặt đỏ tới mang tai, bèn ra lệnh cho muội muội của mình: “Sau này, không được gặp lại tiểu Đằng Yêu này nữa!”
Hắn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt thương tâm của Lục Hồi đang khiếp sợ, Nguyễn Khương xách cổ áo của hắn, kéo người đi tìm bộ tộc Đằng Yêu để phân xử. Trước khi đi còn gửi gắm muội muội của mình cho huynh đệ tốt, bảo chàng chăm sóc giúp hắn một chút.
Thẩm Ân không chỉ không có ý kiến, trái lại còn thầm vui mừng nữa. Chàng bảo hắn cứ yên tâm, tiểu hồ ly giao cho chàng là được rồi.
Lơ ngơ nhìn thất ca xách Lục Hồi đi, Nguyễn Nhuyễn nhất thời đau khổ chờ mong nhăn gương mặt nhỏ: “Lục Hồi này đi rồi, vậy con diều phải làm sao đây? Ta không biết thả đâu.”
“Để ta.” Thẩm Ân tiến lên hai bước, nắm chặt trục dây diều, sau khi kéo mấy lần, con diều càng bay càng cao. Đối diện với đôi mắt đen bóng của tiểu hồ ly, chàng hơi cong môi: “Muốn học không?”
“Ừm.” Nguyễn Nhuyễn khẽ gật đầu, mong chờ nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt mình. Lúc này, lỗ tai nhỏ trên đỉnh đầu cũng hiện ra và nhẹ nhàng động đậy.
Trong nháy mắt, con ngươi của chàng trở nên tĩnh mịch, trên mặt Thẩm Ân nở một nụ cười ôn hoà, giao trục dây vào trong tay thiếu nữ. Lúc đầu, chàng có thể đứng ở bên cạnh để giúp đỡ, nhưng chàng lại chọn cách chiếm tiện nghi nhất là vây quanh sau người tiểu hồ ly, ôm cả người nàng vào lòng.
Nguyễn Nhuyễn chơi vui vẻ, nên cũng không cảm thấy tư thế của hai người có gì không ổn. Quãng thời gian ở trong núi kia, Thẩm Ân cũng thường xuyên ôm nàng, dần dà nàng đã quen thuộc rồi.
“Lại bay cao hơn một chút rồi!” Dây trong tay càng thả càng dài, diều cũng càng bay càng cao, đứng trên mặt đất cũng chỉ thấy được một đường viền mơ hồ.
Thiếu nữ cười vô cùng thoải mái, có ý tiếp tục chơi nữa. Nhưng đột nhiên lại im lặng, cánh tay buông lỏng, dây bị con diều bay cao kéo đi mất.
Hai mắt tiểu hồ ly hiện lên sóng nước, nàng không kịp đuổi theo, thân thể mềm nhũn tựa vào lồng ngực kiên cố của nam nhân. Đợi hồi thần rồi mới chậm rãi xoay người, trong mắt nàng đầy vẻ khiển trách: “Chàng, sao chàng lại cắn tai ta?”
Tê tê dại dại, thật là khó chịu mà.
“Ta sai rồi.” Nam nhân bị khiển trách không hề có thành ý mà nhận sai, bèn cười đề nghị: “Nếu không thì nàng cắn trả đi!”
Thật sự cho rằng nàng không dám sao? Tiểu hồ ly ngây thơ dễ dàng nhảy vào trong cái bẫy được thiết đặt sẵn, nàng nhấn bả vai nam nhân bổ nhào xuống mặt đất, ra vẻ hung ác cắn lên môi chàng một cái. Có lẽ là cảm thấy chưa đủ hả giận, nàng còn muốn cắn thêm một cái nữa.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Giọng điệu nói chuyện của Nguyễn Khương cũng đều run rẩy, mắt thấy một màn này, hắn ta như bị sét đánh, cả người hồ ly cũng không ổn nữa rồi.
Vất vả lắm hắn mới đá được Lục Hồi đi, lần này lại nhận được kích thích lớn đến vậy, Nguyễn Khương cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình hơi chịu không nổi rồi. Nếu Thẩm Ân cợt nhã muội muội của hắn, hắn đã sớm bước lên đánh người rồi. Thế nhưng, tiểu hồ ly là người nằm trên nha!
Thế mà muội muội ngây thơ thuần khiết của hắn lại hôn một người đàn ông một cách mãnh liệt và thô bạo như vậy, vứt bỏ hoàn toàn sự dè dặt của một tiểu hồ ly. Thấy Thẩm huynh của hắn cau mày như vậy, nhìn cũng biết đang bị cưỡng ép.
Giữa ban ngày ban mặt, tiểu công chúa của yêu tộc lại đi cưỡng ép công tử nhà lành làm loại chuyện như vậy, Nguyễn Khương chỉ nghĩ thôi cũng thấy choáng váng rồi. Nhưng đây lại là tiểu bảo bối nhà hắn, muốn đánh không được, muốn nói chẳng xong, chỉ đành để Thẩm huynh của hắn chịu thiệt thôi.
Thấy thất ca của mình đến, lúc này, dù Nguyễn Nhuyễn có mặt dày hơn cũng thấy khá ngại ngùng, vội vàng bò dậy từ trên người Thẩm Ân. Nàng chạy về trước, còn đá một cái vào bắp chân người đàn ông.
Thẩm Ân hắng giọng sau đó từ từ đứng lên, phủi sạch đám cỏ dại dính trên người. Trông thấy ánh mắt đầy phức tạp của Nguyễn Khương, chàng không hề né tránh, ngược lại còn nở nụ cười rất tự nhiên.
Trong lòng Nguyễn Khương càng thêm áy náy. Hắn bước đến vỗ vai Thẩm Ân, định an ủi mấy lời nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Yên lặng một lúc lâu cuối cùng hắn cũng nặn ra được một câu: “Nghĩ thoáng ra nhé.”
Thẩm Ân đã chuẩn bị ngửa bài: “?”
Thẩm Ân nghĩ lại chuyện đã xảy ra vừa nãy, chỉ mất vài giây đã hiểu được ý của hắn. Thất ca của tiểu hồ ly này chẳng những nhiều chuyện mà cách tư duy cũng thật khó hiểu. Chàng chỉ cười không giải thích gì rồi đáp một tiếng: “Ừ.”
Bị cưỡng ép làm loại chuyện ấy mà còn có thể bình tĩnh như vậy, quả không khổ là huynh đệ do Nguyễn Khương này chấm, lòng dạ vô cùng độ lượng. Nguyễn Khương tặng cho Thẩm Ân một giọt nước mắt đồng cảm, hắn nghĩ mình không thể ngồi im chờ chết được nữa, mà phải nói rõ ràng với tiểu hồ ly mới được.
Phải nói rõ với nàng dưa ép xanh không ngọt!
Nhưng hắn còn chưa đợi được cơ hội ấy thì yêu tộc đã bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Để chào đón lễ mừng thọ của Yêu Vương, yêu giới đã đón tiếp rất nhiều vị khách, bao gồm cả tộc Hắc Long do Nguyễn Khương đưa thiệp mời.
Con trai thứ ba của Hắc Long vương là Phù Quang cũng đi theo. Không chỉ đến rồi mà sau khi lễ mừng thọ kết thúc còn không rời đi, nói muốn ở lại yêu tộc một thời gian. Tất nhiên, Hắc Long Vương không phản đối, đây là một trong những ứng cử viên cho vị trí con rể tương lai, mà Yêu Vương cũng mong thấy chuyện này đại công cáo thành.
Vậy là Phù Quang ở lại Vương Cung, còn ngày ngày tiếp cận Nguyễn Nhuyễn, đây cũng là chuyện Nguyễn Khương không sao hiểu nổi. Nếu nói đến người mà tiểu hồ ly ghét nhất thì chắc chắn Phù Quang sẽ nằm trong số ba người đứng đầu. Nguyễn Khương có nghĩ nát óc cũng không sao tưởng tượng ra được hình ảnh hai người họ đứng cạnh nhau sẽ trông như thế nào.
Không chỉ Nguyễn Khương, đến Nguyễn Nhuyễn cũng chẳng hiểu rốt cuộc Phù Quang này muốn làm trò gì. Mặc dù ngày nào cũng chạy đến tìm nàng nhưng cũng chưa chắc rằng hắn ta muốn tiếp cận nàng, đã thế còn nói bóng nói gió, hỏi thăm ở hồ tộc trừ nàng ra, có cô gái nào cũng đến tuổi cập kê hay không, họ có đặc điểm ra sao.
“Ngoại trừ ngươi, hồ tộc có còn cô gái nào đang độc thân không?” Phù Quang vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi thêm lần nữa.
Con gái ở hồ tộc vốn đã ít mà đang độ xuân thì lại càng ít hơn. Mấy hôm nay đã nói nhiều lắm rồi, vốn Nguyễn Nhuyễn cũng định bỏ đi song lại không nén được tò mò, nhỏ giọng hỏi hắn ta: “Ngươi định tìm ai à?”
Phù Quang đắn đo một hồi rồi cũng gật đầu thừa nhận. Hắn ta đang muốn tìm một người, là một mỹ nhân hồ tộc khiến hắn ta vừa gặp đã yêu.
Phù Quang vốn không định đến buổi lễ mừng thọ của Yêu Vương nhưng phụ thân cứ cố ép hắn ta đến nên hắn ta không thể không đi. Hắn ta hiểu ý phụ thân, ông chẳng qua chỉ muốn hắn ta gặp tiểu công chúa yêu tộc mà thôi. Nếu có thể mượn cơ hội này bồi dưỡng chút tình cảm, vậy thì đúng là tốt đến không thể tốt hơn.
Rất lâu về trước, Phù Quang đã từng gặp tiểu công chúa yêu tộc rồi. Trong trí nhớ của hắn ta, nàng là một hồ ly mũm mĩm ngốc nghếch, dáng vẻ xinh đẹp, ngây ngô, chỉ tiếc là không phải mẫu người hắn ta thích. Hắn ta thích kiểu lộng lẫy một chút, mà tốt nhất phải là kiểu khiến hắn ta thần hồn điên đảo.
Hắn ta tìm suốt mấy trăm năm, cuối cùng hai ngày trước lễ mừng thọ của Yêu Vương, hắn ta đã gặp được cô gái xinh đẹp hớp hồn hắn ta ở Vương Cung. Người ấy mặc váy lụa đỏ, mái tóc đen buông dài, tung bay trong gió, lông mày rậm không cần vẽ, đôi môi đỏ không cần tô, đôi mắt hẹp dài long lanh như nước hồ thu. Khóe mắt người ấy có nốt ruồi chấm lệ, vừa đáng thương lại thêm chút phong tình khiến người ta mê mẩn.
Từng chân tơ kẽ tóc đều là dáng vẻ mà hắn ta thích.
Phù Quang vừa nhìn đã chìm ngay xuống dòng sông tình yêu. Hắn ta cứ tưởng người ấy là khách quý của vương thất, ấy thế mà lại chẳng gặp được trong buổi lễ mừng thọ của Yêu Vương. Bởi vậy sau buổi lễ mừng thọ, hắn ta đã nán lại yêu giới một thời gian để tìm cho ra người này.
Kiểu chuyện như vậy hắn ta không tiện để hỏi thẳng, mà nghĩ tới Nguyễn Nhuyễn cũng là hồ tộc, ắt hẳn sẽ biết được gì đó, nên gần đây mới thường xuyên tìm đến nàng, dò la chút tin tức. Nào ngờ Phù Quang vẫn cứ tay không ra về, hắn ta cúi đầu ủ rũ, than ngắn thở dài.
“…” Nghe xong miêu tả của Phù Quang, Nguyễn Nhuyễn ngẩn người ra, trong lòng có cảm giác quen thuộc dâng trào không sao đè nén được. Nàng cắn ngón tay ngẫm nghĩ một hồi, rồi bỗng trợn tròn hai mắt.
Người lộng lẫy, phóng khoáng như vậy, cả yêu giới này làm gì có ai khác ngoài tam ca của nàng. Nhất là nốt ruồi chấm lệ bên khóe mắt kia chỉ đơn giản là một nét vẽ trang điểm thôi có được không?
Bình thường tam ca của nàng rất thích mặc váy lụa, còn dành tình yêu tha thiết cho màu đỏ bắt mắt. Nguyễn Nhuyễn nghĩ Phù Quang không trông thấy huynh ấy ở lễ mừng thọ là vì trong buổi tiệc trang trọng như thế, chắc chắn là vì huynh ấy đã đổi sang mặc nam trang rồi.
Chẳng trách Phù Quang chẳng tìm được người ta, từ lúc bắt đầu đã đi sai hướng rồi thì sao có thể tìm được đầu mối gì chứ.
Thấy Phù Quang đáng thương như vậy, tiểu hồ ly cũng nổi lòng đồng cảm. Nàng nghịch ngón tay, suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: “Ngươi thực sự muốn gặp lại người ấy một lần à?”
Phù Quang ngẩng đầu dậy, không nén được sự kích động, run run hỏi: “Ngươi có thể giúp ta tìm thấy nàng ấy à?”
“Được.” Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía xa, nhíu mi dặn dò: “Ta dẫn người đi gặp người ấy một lần, nhưng ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đi dã.”
Dĩ nhiên là Phù Quang đã hiểu lầm ý của tiểu hồ ly. Hắn ta ăn mặc y như một con chim công đang xòe đuôi, hôm gặp nhau, còn đeo một chiếc túi thơm tinh xảo bên hông.
“Sao ngươi lại dẫn ta đến tẩm cung của tam điện hạ vậy?” Phù Quang đi theo sau tiểu hồ ly, vẻ mặt nghi hoặc, không nhịn được hỏi thành tiếng.
Phù Quang chưa từng tiếp xúc với tam điện hạ, chỉ nghe nói hắn ta sống ở Nguyệt Hoa Cung. Vậy nên khi nhìn đến tấm bảng, hắn ta mới biết mình đã đến nơi ở của tam điện hạ.
“Không phải ngươi muốn đi gặp huynh ấy sao?” Nguyễn Nhuyễn dẫn hắn ta đi ngang qua hành lang quanh co, đi vào trong tẩm điện, quả nhiên tam ca của nàng đang mặc nội y nằm trên chiếc giường nhỏ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng đợi Nguyễn Nhuyễn cất lời, người đàn ông đang nằm nghỉ trên giường nhỏ đã mở mắt ra trước. Hắn ta chậm rãi ngồi dậy, nở nụ cười gọi: “Tiểu hồ ly.”
Thấy Phù Quang đi theo sau nàng, nghi ngờ hỏi: “Vị đây là?”
Phù Quang cũng ngẩn cả ra. Đã bảo sẽ dẫn hắn ta đi gặp mỹ nhân, giờ lại dẫn đến gặp tam điện hạ là có ý gì? Một lúc sau, đầu óc ngưng trệ của hắn ta đã bắt đầu hoạt động lại, hắn ta quay ra nhìn Nguyễn Nhuyễn không dám tin, thấy trong mắt đối phương là sự khẳng định.
Hắn ta lại nhìn sang tam điện hạ ngồi trên giường nhỏ, ngón tay run rẩy không ngừng. Đôi mắt hẹp dài, gương mặt quyến rũ mê người, giống y như mỹ nhân hắn ta muốn tìm. Rồi cả nốt ruồi chấm lệ bên khóe mắt, mặt Phù Quang tái mét, đứng ngây ra đó, yên lặng hồi lâu không động đậy.
Vào lúc Nguyễn Nhuyễn còn lo có phải hắn ta chịu đả kích lớn quá mà ngốc luôn rồi không thì đôi mắt ngơ ngác của Phù Quang lại có biến chuyển. Hắn ta vặn cổ, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, sau đó gào khóc hu hu. Kế đến, hắn ta gạt nước mắt, quay đi, chân nam đá chân chiêu mà chạy mất dạng.
“Hắn ta bị sao thế?” Tam điện hạ ngồi ngay ngắn trên giường nhỏ không hiểu gì, vẫy tay bảo tiểu hồ ly qua đó ngồi cạnh hắn ta.
Nguyễn Nhuyễn hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện vui vẻ chạy ra ngồi cạnh tam ca, chớp chớp mắt, đôi chân nhỏ đung đưa dừng lại một chút, thương xót đáp: “Thất tình rồi.”
“À. Vậy đúng là cũng xem là chuyện buồn thật.” Tam điện hạ bình tĩnh sửa lại phần tóc đã rối do gió thổi của tiểu hồ ly, rồi lại lấy một đĩa điểm tâm đã ra lồ dỗ hồ ly.
Phù Quang chạy suốt đêm về Bắc Hải rồi đóng cửa ở trong tẩm điện suốt mấy hôm. Chẳng ai biết hắn ta bị làm sao, vợ chồng Hắc Long Vương cũng thấy lo lắng.
May sao, chẳng bao lâu sau, Phù Quang đã tự mở cửa bước ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ, tựa như đã nhìn thấu hồng trần. Hắn ta còn bảo phải dùng hết mấy chục nghìn năm cuộc đời mình hô mưa gọi gió, giúp bách tích Bắc Hải mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Hắc Long Vương thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ vì đứa con thứ ba trước giờ nghịch ngợm không yên nay đã có chí rồi. Ông ta chẳng ngờ được Phù Quang chẳng hề nói đùa, mười triệu năm sau đấy thực sự chỉ vùi đầu vào làm việc, biến bản thân thành một kẻ độc thân. Vậy là bộ râu của Hắc Long Vương cũng rầu đến trắng xóa. Nhưng đó lại là chuyện của sau này.
Phù Quang khóc lóc thảm thiết rời khỏi yêu giới, còn chẳng chào hỏi lấy một câu khiến Yêu Vương rất phiền muộn. Nhưng ông cũng chẳng nói gì, chỉ viết một bức thư tỏ ý sau này không liên quan đến Bắc Hải nữa.
Suốt mấy ngày bị Phù Quang quấn lấy, Nguyễn Nhuyễn gần như chẳng có cơ hội gặp Thẩm Ân. Mới có mấy ngày không gặp mà nàng phát hiện người đàn ông này đã đẹp hơn rất nhiều, giữa hai lông mày lộ ra sự quyến rũ như ẩn như hiện, làm người ta thèm khát.
Tiểu hồ ly trợn tròn mắt nhìn người đàn ông mặc bộ đồ trắng như tuyết từng bước từng bước đi về phía mình, mỗi bước đi tựa như đang giẫm lên trái tim nàng. Nàng kéo gọn lại sợi dây tua rũ xuống trên quần áo, thiếu nữ có đôi má đỏ hây hây đứng yên ở đó chờ đợi, nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang cười: “Chàng đến đây làm gì?”
“Ta nhớ nàng, Nhuyễn Nhuyễn.” Thẩm Ân bước đến cạnh thiếu nữ, đặt vào lòng bàn tay nàng con hồ ly nhỏ được làm từ cỏ và trúc giấu trong tay áo chàng, dịu giọng hỏi: “Thích không?”
“To gan!” Thiếu nữ mặt đỏ bừng hung dữ quát: “Ai cho chàng gọi tên của ta?”
Người đàn ông bên cạnh rũ mi, cúi đầu yên lặng không đáp, nom có vẻ ấm ức. Nguyễn Nhuyễn tự nhiên lại thấy hối hận, có phải mình dữ quá không nhỉ.
Nàng cầm con hồ ly nhỏ to bằng nửa bàn tay cẩn thận cho vào túi áo mình, nàng nũng nịu tóm lấy vạt áo của người đàn ông, nhỏ giọng hỏi: “Chàng giận rồi à? Gọi thì gọi đi, cùng lắm là lần sau ta không dữ với chàng như vậy nữa được chưa?”
“Không giận.” Thẩm Ân nghiêng người hôn lên trán tiểu hồ ly, chẳng biết giải thích thế nào: “Ta đang nghĩ, liệu phụ quân nàng có chấp nhận một đứa ở rể hay không?”
“?” Nguyễn Nhuyễn che đi phần trán vừa được hôn, mãi sau mới hiểu được, cất tiếng hỏi: “Chàng muốn cưới ta à?”
Trùng hợp làm sao, Nguyễn Khương còn chưa đứng vững đã nghe được hết những lời này, hắn ta cào một nhát lên cây cột dưới mái đình. Hắn ta chậm rãi nhìn sang tam ca bên cạnh, bĩu môi hỏi: “Có phải đệ nghe nhầm rồi không?”
“Hừ.” Tam điện hạ cao quý lạnh lùng diện bộ váy đỏ rực, nhìn đệ đệ ngu ngốc đầy ghét bỏ, thầm nói: “Không phải đệ nghe nhầm mà là mắt mù.”
Cứ lải nhải bên tai hắn ta Thẩm Ân tốt cỡ nào. Giờ mới thấy đúng là can đảm thật, dám tha mất muội muội ngay trước mặt hắn ta.
Nguyễn Khương chịu đả kích lớn đến nỗi chân đá tới đá lui, suýt không đứng được.
Hắn coi Thẩm Ân là huynh đệ ruột thịt, thế mà người ta lại muốn làm muội phu của hắn?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT