Đỉnh Quan Vũ là nơi chưởng môn Linh Vân Môn thường đến tu luyện, hội tụ linh khí, tràn đầy linh thực. Vô Vọng đã khai phá một mảnh đất khổng lồ thích hợp cư trú trên đỉnh núi. Người tu luyện không quá câu nệ, vậy nên chỉ cần tạo ra một sơn động, rồi dọn dẹp sạch sẽ bên trong là có thể xem như một động phủ để ngồi xuống nghỉ ngơi rồi.

Nhưng Thẩm Ân thì lại khác. Chàng xây cất nơi ở trên đỉnh Quan Vũ như một căn nhà nhỏ của nông dân chốn nhân gian. Chàng làm tường sân thấp bé bằng hàng rào vây quanh, trên tường có mấy cây mây và dây leo xanh mướt, căng tràn sức sống leo lên, nở ra những đóa hoa kiều diễm. Có đóa hoa vươn ra khỏi tường, đón gió, quyết không đung đưa, cam chịu.

Gạch đỏ ngói xanh, chỉ thiếu một bếp lò nhóm lửa thổi cơm cùng ống khói nhả khói mịt mù nữa là giống nhà của nông dân y đúc. Như vậy vừa rất đỗi đơn giản lại tràn đầy sức sống. Đến nỗi mà khi Nguyễn Nhuyễn đến trước cửa nhà cũng có phần kinh ngạc, suýt chút là quên mình đang ở Linh Vân Môn có cả ngàn cả vạn môn đồ tại tu tiên giới.

Cách hàng rào chắn thấp bé, Nguyễn Nhuyễn liếc mắt đã thấy Thẩm Ân đang ngồi trên ghế đá lau trường kiếm trong sân. Chàng trai trẻ rủ mắt, nhìn chằm chằm vào thân kiếm bên dưới, bàn tay với những khớp xương rõ ràng cầm chiếc khăn vải màu nhạt lau một đường từ mũi kiếm đến cuối, sau đó lặp lại y hệt. Cơn gió nhẹ nhàng thổi bay góc áo đạo sĩ trắng toát của chàng, dây buộc tóc màu ngọc phất phơ, vạch ra một độ cong hình bán nguyệt giữa không trung.

“Đại sư huynh.” Nguyễn Nhuyễn đứng ngoài hàng rào tre cất tiếng gọi, sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu cho nàng đẩy cửa bước vào, mới vào trong khoảng sân ngập tràn hương sắc cỏ hoa kia, còn thận trọng đứng lại cách chàng trai trẻ mặc bộ đồ trắng một mét.

Thẩm Ân gác trường kiếm vào bàn đá, ngước mắt nhìn lên, khóe môi cong cong, cô gái nhỏ kiên định cúi thấp đầu, cố sức thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, mắt nhìn theo chàng. Một lúc lâu sau, chàng ngoắc ngoắc ngón tay, giọng nói trong mát như dòng suối rót vào tai Nguyễn Nhuyễn: “Cách xa thế làm gì? Hôm qua lúc ở cùng Lưu Quang sư đệ, ta có thấy muội như vậy đâu.”

Mạc Lưu Quang thần kinh thô, hành xử tùy tiện, khác hoàn toàn với đại sư huynh Thẩm Ân, đại đệ tử thân truyền của chưởng môn, được cả Linh Vân Môn yêu kính. Thẩm Ân là người ăn nói thận trọng, kể cả khi đối đáp với sư tôn Vô Vọng cũng mặt không đổi sắc, đối xử xa cách. Đối với một người như vậy mà nói, rất khó để khơi lên ý muốn thân mật.

Nguyễn Nhuyễn mím môi, chậm rãi bước đến ngồi xuống đối diện chàng trai trẻ, ngón tay nàng khuấy đều, nhỏ giọng hỏi: “Đại sư huynh kiếm ta có việc gì không?”

Thẩm Ân đẩy trường kiếm trên bàn đá ra trước, nâng tách trà đã nguội lạnh trong khay trà lên nhấp một ngụm rồi cất tiếng nói: “Luyện một bộ kiếm pháp cho ta xem.”

“?” Nguyễn Nhuyễn khó hiểu nhìn chàng, lại nhìn sang trường kiếm sắc bén trên bàn, mãi mới nói được một câu: “Thế thôi à?”

Sau đó, nàng thấy chân mày chàng trai trẻ tuấn tú nhếch lên, đôi mắt đen lay láy nhìn sang. Nguyễn Nhuyễn biết mình lỡ lời, vội cầm thanh kiếm nặng trịch trên bàn lên đi ra giữa sân, dồn sức biểu diễn một lượt bộ kiếm pháp mình thành thạo nhất.

Nguyễn Nhuyễn múa đường kiếm cuối cùng rồi thu kiếm về. Nàng ngoan ngoãn ngồi trước bàn đá, hơi nghiêng người ra trước, nhìn chằm chằm biểu cảm không đổi của Thẩm Ân với chút mong đợi: “Đại sư huynh thấy sao?”

Đó là bộ kiếm pháp nàng thành thạo nhất và giỏi nhất, hiếm khi cho người khác xem.

Chàng trai trẻ yên lặng không đáp, ngón tay lướt nhẹ trên miệng tách trà, lông mi dày che phủ mí mắt run run: “Khá khen cho dũng khí.”

Nguyễn Nhuyễn thấy tim nhói lên. Đây rõ là đang chê cười nàng bất tài mà không tự biết, còn đứng trước mặt chàng xin giúp đỡ sao? Nàng dằn xuống sự khó chịu trong lòng, phồng má: “Vậy xin sư huynh dạy bảo.”

Vừa nói dứt lời đã thấy ngón tay của chàng trai đang rũ mắt động đậy. Kế đó một cơn gió kinh người lướt qua bên má Nguyễn Nhuyễn, đánh vào hàng rào tre đằng sau, đóa hoa phấn vươn ra khỏi tường rơi xuống trong im lặng.

Cơ thể Nguyễn Nhuyễn cứng đờ, nàng nghiêng đầu phát hiện tóc mình cũng bị đánh rơi vài sợi, những sợi tóc đen dài rớt xuống rất dễ nhìn.

“Ta đùa với sư huynh thôi.” Nguyễn Nhuyễn phút chốc thấy sợ, gương mặt sợ đến sắp co giật cố cười lên, trong lòng lại chửi bới Thẩm Ân không biết bao nhiêu lần.

Ỷ vào bản thân là tu vi nguyên anh lại bắt nạt nàng một cô gái đến trúc cơ cũng không luyện thành được, đúng là mặt dày! Có bản lĩnh thì thể hiện trước mặt sư tôn đi, xem xem có bị dạy dỗ cho một trận hay không.

Người bị nàng mắng chửi cau mày, đôi mắt màu hổ phách nhìn vào nàng, hỏi nhưng khẳng định chắc nịch: “Muội đang mắng ta trong lòng?”

!!

Đây là đọc tâm thuật à? Nụ cười giả tạo trên mặt Nguyễn Nhuyễn không mất đi mà còn cười tươi hơn: “Sao thế được.”

Thẩm Ân cầm tách trà không nói gì, yên lặng một lúc.

Nghĩ đến bí cảnh sẽ mở vào một tháng sau, Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu, mặt dày phá tan sự yên lặng này: “Đại sư huynh, một tháng sau, ta có thể đi học hỏi chút về bí cảnh phía bên Bắc Hải không?”

Bí cảnh kia được hình thành sau khi một vị đại năng ở tu tiên giới qua đời, cứ cách ba năm lại mở ra một lần, lần mở gần nhất là cuối tháng tám. Nghe nói linh bảo bên trong bí cảnh rất nhiều, còn vô cùng quý hiếm. Các tông môn phái đi nhiều đệ tử đến dò xét như vậy rồi mà vẫn không thể nào đến được nơi sâu nhất trong bí cảnh.

Cũng vì sự nguy hiểm của nó mà các tông môn phụ trách dẫn đội nhất định phải là đệ tử có sức thực lực vượt trội trong môn phái, ở Linh Vân Môn không là Thẩm Ân thì chẳng có sự lựa chọn nào khác.

“Muội muốn đi?” Thẩm Ân liếc mắt nhìn nàng, trong đáy mắt bình lặng gợn lăn tăn sóng, nhưng phút chốc đã biến mất, không thấy đâu nữa. Chàng không hề căng thẳng, ngón tay thon dài như có như không miết nhẹ lên mặt bàn, tựa như đang đợi người bên cạnh nói ra một lý do khiến chàng hài lòng.

Tu vi của đệ tử được phép bước vào bí cảnh lịch luyện ít nhất cũng phải đạt trúc cơ, mà bí cảnh như Bắc Hải lại vô cùng phức tạp, nguy hiểm tiềm tàng, tu sĩ bước vào đó quả nửa đều là kim đan trở lên, một vài đệ tử trúc cơ sẽ theo sát phía sau. Còn về loại đệ tử vất vả mãi mới luyện thành khí kỳ như Nguyễn Nhuyễn, đến ngay cả tư cách bước vào cũng không có.

Thực chất trong lòng Nguyễn Nhuyễn vốn cũng không muốn đến bí cảnh. Ở Linh Mân Môn thoải mái, an toàn như vậy, sao cứ phải chạy đến chen chúc ở nơi nguy hiểm như bí cảnh kia chứ. Nhất là khi bản thân nàng còn là một tay mơ, nói không chừng vừa đi đã nộp mạng rồi.

Nhưng nàng có lý do để không thể không đi. Dựa trên sự phát triển tình tiết của bản gốc, sau chuyến đi bí cảnh này Thẩm Ân sẽ sinh ra tâm ma. Không ai biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong bí cảnh, chỉ thấy đứa con trời sinh của Linh Vân Môn với cặp mắt đỏ au, múa kiếm như điên như dại, dường như có dấu vết của sự nhập ma. Người tiến đến ngăn cảnh đều bị chàng đánh trọng thương, bí cảnh suýt chút sụp đổ. Sau đó dù đã được khống chế nhưng người các tông môn vẫn nảy sinh hiềm khích với Linh Vân Môn, sợ hãi Thẩm Ân tột độ.

Nghĩ đến người nam nhân anh tuấn còn đang ung dung thưởng trà bên cạnh nàng cuối cùng có cái kết tẩu hỏa nhập ma, bị nữ chính một kiếm xuyên tim, bị đẩy xuống núi Phong Ma bị ngàn vạn ma quỷ dày xéo đến chết, Nguyễn Nhuyễn cũng thấy tiếc nuối vô cùng, ánh mắt nhìn về phía anh cũng dâng đầy niềm thương xót.

Đặc biệt Thẩm Ân còn thích nữ chính, còn gì đau đớn hơn việc chết trong tay người mình thích kia chứ? Chuyện này khiến cho Nguyễn Nhuyễn càng thêm bao dung với kẻ đáng thương này, mặc cho bây giờ kẻ đáng thương ấy vẫn là tên mặt liệt, khiến người ta tức chết.

Cơn tức nghẹn trong ngực trước đó đã dần tan, Nguyễn Nhuyễn ngẫm thật kĩ, trả lời một cách hợp tình hợp lí: “Muốn đi chứ, muội cũng muốn đi lịch luyện một lần, học thêm kiến thức. Với cả cũng lâu lắm rồi muội không xuống núi.”

Câu nói sau đó nhỏ dần đi nhưng Thẩm Ân lại nghe rất rõ ràng. Một nụ cười như có như không hiện trên môi chàng, trước khi tách trà trên tay Nguyễn Nhuyễn nguội lạnh, cuối cùng chàng cũng chậm rãi nói: “Được.”

Đồng ý rồi sao? Nguyễn Nhuyễn còn nghĩ nếu chàng không đồng ý, sẽ mềm nắn rắn buông mãi đến khi chàng nói được mới thôi hoặc là trực tiếp đến cầu xin sư tôn, nào có ngờ lại dễ dàng như thế.

Nguyễn Nhuyễn không hiểu rốt cuộc Thẩm Ân đang nghĩ gì, nàng sợ chàng chỉ nhất thời buột miệng, sau đó lại bảo không được. Vậy là nàng vội vàng đứng dậy định cáo từ, quả nhiên giây tiếp theo đã bị gọi giật lại:

“Đợi chút.”

Nguyễn Nhuyễn giật mình, thầm nói sao người như Thẩm Ân cứ sớm nắng chiều mưa vậy. Nàng còn nghĩ thầm xong rồi, ngước lên chỉ thấy Thẩm Ân nhìn nàng với ánh mắt khác lạ, sau đó dùng linh khí nâng trường kiếm trên bàn đá lên, đặt ngang với gót chân nàng.

Nguyễn Nhuyễn cẩn thận suy nghĩ về ý nghĩa của hành động này, nàng nhìn chằm chằm thanh kiếm sắc bén bên cạnh, yên lặng một lúc như trường kiếm của Thẩm Ân. Nàng thụ sủng nhược kinh, khó tin, dò xét: “Cái này, cho muội?”

“Ừ.” Chàng kiệm lời nặn ra một chữ từ mũi, rồi lại liếc nhìn Nguyễn Nhuyễn bằng vẻ mặt thiếu nhẫn nại, như thể đang chất vấn sao nàng vẫn chưa đi.

Nguyễn Nhuyễn run rẩy cầm thanh trường kiếm khá nặng kia lên, vội vã chạy ra cửa. Nàng chẳng hề hay biết chàng trai trẻ với ánh mắt sâu thẳm trước bàn đá đã nhìn chằm chằm bóng lưng khuất xa của nàng suốt bao lâu, trên gương mặt trắng trẻo ấy lại ánh lên sự bất lực hiếm thấy. Chàng mím môi, cười rộ lên: “Thú vị đấy.”

Những chuyện đã là như vậy không đổi khó tránh nhàm chán, chẳng biết sao giờ dưới mắt chàng lại có sự thay đổi, cõi lòng vốn như giếng sâu không dậy sóng đã lâu lại cảm nhận được chút cảm giác mới lạ. Những thứ không biết luôn kích thích ham muốn thăm dò của người khác, nếu chàng để để ý rồi thì cũng chẳng ngại bớt chút thời gian kiếm niềm vui.

Trên đường xách kiếm về phủ, Nguyễn Nhuyễn tình cờ gặp Mạc Lưu Quang cũng đang xách kiếm. Oan gia ngõ hẹp, Mạc Lưu Quang chột dạ chỉ muốn quay gót chạy trốn đi thật xa. Nhưng mắt hắn chợt sáng lên, chân không tự chủ được đứng ngay lại, cách Nguyễn Nhuyễn hai mét, ánh mắt hiếu kỳ chuyển đến thanh kiếm nàng cầm.

Dường như muốn chắc chắn gì đó, hắn còn cố ý đến gần hơn để quan sát cẩn thận. Một lúc lâu sau, gương mặt tuấn tú đã rúm ró vì sợ, đôi mắt ti hí mở lớn hơn cả chuông đồng. Mạc Lưu Quang mất bình tĩnh cất tiếng vang dội như gà gáy, miệng hắn mở to: “Tiểu sư muội, muội lấy thanh kiếm này từ đâu ra?”

Nguyễn Nhuyễn ngạc nhiên khi thấy Mạc Lưu Quang có phản ứng mạnh mẽ như vậy, khó hiểu nhìn hắn rồi lại liếc sang trường kiếm. So với nàng thì thanh kiếm này chỉ nặng hơn trường kiếm bình thường một chút, sắc hơn chút, đẹp hơn chút, còn lại chẳng có gì đặc biệt, cớ sao Mạc Lưu Quang phải trưng ra cái vẻ mặt đó.

Khi Nguyễn Nhuyễn định lên tiếng đáp lại, Mạc Lưu Quang đã tự mình kích động, giành trước một bước: “Kiếm này tên là “Trục Nguyệt”, do một vị đại năng đúc kiếm đã qua đời làm cho bạn đời của mình. Thanh kiếm này vô cùng cứng cáp, mọi đồ vật sắc nhọn trên thế gian đều không thể phá hủy nó. Về sau, sau khi bạn đời của vị đại năng kia chết, thanh kiếm này cũng biến mất không dấu vết.”

Hóa ra thanh kiếm này lại có lai lịch như vậy. Nguyễn Nhuyễn gật đầu, tỏ ý mình đã biết.

Thấy tiểu sư muội bình tĩnh như vậy, Mạc Lưu Quang lại có chút nóng nảy, đột nhiên hiểu ra gì đó hỏi nàng: “Có phải muội đã quên mất kiếm của đại sư huynh tên gì rồi không?”

“?” Nguyễn Nhuyễn không hiểu được. Đề tài chuyển nhanh quá, nàng không theo kịp.

“Là “Trích Tinh” đó!” Mạc Lưu Quang nhìn Nguyễn Nhuyễn thiếu kiên nhẫn với người dạy mãi không được, hắn nói tiếp: “Trích Tinh là thanh kiếm vị đại năng kia mang theo bên người, là một đôi với Trục Nguyệt đấy! Người ta hay bảo Trục Nguyệt, Trích Tinh có tình, lúc đại sư huynh tìm được kiếm Trích Tinh, bọn ta còn đoán mò không biết khi nào Trục Nguyệt sẽ tái xuất giang hồ, nào ngờ giờ tiểu sư muội lại cầm đây rồi.”

“Hừm, ta thực sự rất muốn thấy biểu cảm của đại sư huynh khi phát hiện ra tiểu sư muội đang cầm Trục Nguyệt trên tay đấy.” Vừa nói hắn vừa cười đầy thô bỉ, ánh sáng lóe lên trong mắt suýt chút chọc mù cả Nguyễn Nhuyễn.

“…”

Vẻ mặt của Nguyễn Nhuyễn gần như vô cảm, thanh kiếm này vốn là hôm nay chàng đưa cho nàng mà.

“Vậy tiểu sư muội lấy được thanh kiếm này bằng cách nào vậy?” Mạc Lưu Quang nói tới nói lui cuối cùng vẫn vòng ngược lại câu hỏi ban đầu.

Thấy vẻ mặt nóng lòng muốn biết của tam sư huynh, Nguyễn Nhuyễn tùy tiện bịa ra một cái cớ: “Nhặt ở bờ sông sau núi.”

Sau khi biết thanh kiếm này là một đôi với kiếm của Thẩm Ân, Nguyễn Nhuyễn đã nghĩ phải nói mình nhặt được thanh kiếm này như thế nào. Dĩ nhiên nàng sẽ không tự mình đa tình cho rằng hành động này của Thẩm Ân là bày tỏ tình cảm, sợ lại tự mình đào hố cho mình, cũng có thể chàng chỉ đơn thuần muốn đưa cho nàng một thanh kiếm mà thôi.

“Đơn giản thế thôi á?” Mạc Lưu Quang để lộ sự tiếc nuối vì không thể nghe được một câu chuyện thú vị, hắn thở dài có chút ganh tị nói: “Tiểu sư muội đúng là may mắn thật đấy, tiện tay nhặt về lại là một linh kiếm cực phẩm.”

Chuyện ấy cứ vậy mà trôi qua. Bởi vì bình thường kiếm mà Nguyễn Nhuyễn dùng để tu luyện đều là trường kiếm bình thường, nên kiếm Trục Nguyệt vẫn cứ ở yên trong bao. Ngoại trừ Mạc Lưu Quang tình cờ bắt gặp hôm ấy ra, không ai biết thanh kiếm Trục Nguyệt mà biết bao nhiêu tu sĩ đặc biệt là nữ tu tìm kiếm mòn mỏi nay đã có chủ.

Lại qua mấy ngày, Linh Vân Môn có khách đến thăm. Trong đại điện tiếp khách, Nguyễn Nhuyễn gặp được nữ chính Ninh Giảo với khí chất cao quý, lạnh lùng như đóa tuyết liên trên núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play