Thấy cô đứng yên ở đó Úc Thiếu Mặc lại ngước mắt lên nhìn cô lần nữa gọng điệu có chút không kiên nhẫn: "Tôi khuyên cô một câu, Úc Thiếu Mạc tôi không thích phụ nữ không biết xấu hổ!"
Cô gái này tuổi không lớn nhưng cũng là một người không hiểu chuyện.
Thôi đi, nể tình cơ thể cô ngọt ngào nên lần này tha cho cô ấy!
Cô bị nhốt ở đây, ngoại trừ người đàn ông trước mặt này thì không có gì khác nữa!
Nhiễm Kiều Kiều tính toán kết quả nếu cô tiếp tục đứng ở chỗ này rồi cắn môi đi về phía anh.
Nếu bây giờ chống đối với Úc Thiếu Mạc thì không khác gì lấy trứng chọi đá.
Cô ngồi xuống ghế sô pha cách xa Úc Thiếu Mạc nhất, Nhiễm Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc với vẻ cảnh giác và hỏi: "Anh muốn nói cái gì?"
Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ!
Nhiễm Kiều Kiều cho rằng đời này cô và Úc Thiếu Mạc gặp nhau cũng chỉ có một đêm hôm qua mà thôi, không ngờ cô lại bị trói đến đây, đã vậy còn không biết lý do là gì nữa!
Nhiễm Kiều Kiều không đeo kính, đôi mắt trong veo có chút mê mang nhìn Úc Thiếu Mạc. Ánh mắt trong sáng lại vô tội như vậy làm trong đầu Úc Thiếu Mạc lại hiện lên hình ảnh kiều diễm tối hôm qua.
"Đến nói về vấn đề bồi thường của cô." Úc Thiếu Mạc nói.
Bồi thường?
"Bồi thường cái gì?" Nhiễm Kiều Kiều nhíu mày đầy nghi ngờ.
"Bồi thường điện thoại của tôi!" Úc Thiếu Mạc lắc cái ống nghe đang cầm trong tay, đôi mắt như đại bàng của anh nhìn Nhiễm Kiều Kiều, cười như không cười nói: "Vừa nãy không có sự cho phép của tôi mà cô đã tự tiện dùng điện thoại, đã vậy cô còn làm hư điện thoại của tôi nữa! Cô phải bồi thường cho tôi!"
Cô làm hư điện thoại?
Nhiễm Kiều Kiều giật mình, cô cúi đầu suy nghĩ một chút, giống như vừa rồi đúng là ống nghe từ tay cô rớt xuống đất.
Nó bị hư rồi à?
Nhiễm Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc: "Nếu là tôi làm hư thì tôi sẽ bồi thường cho anh!"
"A, khẩu khí thật lớn, sao cô không hỏi điện thoại này bao nhiêu tiền?" Úc Thiếu Mạc cười nửa miệng nhìn Nhiễm Kiều Kiều.
Đột nhiên Nhiễm Kiều Kiều có một loại dự cảm không tốt, cô nuốt nước miếng đè nén cảm giác bất an trong lòng và hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Một điện thoại bàn thì có thể bao nhiêu tiền chứ? Mấy trăm tệ là đủ đúng không?
Đôi mắt như đại bàng của Úc Thiếu Mạc bình tĩnh nhìn Nhiễm Kiều Kiều, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói dễ nghe của anh nhẹ nhàng nói ra mấy con số: "Một vạn hai ngàn."
12.000 tệ!
Nhiễm Kiều Kiều bật dậy khỏi ghế sô pha và nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc với vẻ mặt không thể tin nói: "12.000 nhân dân tệ! Anh đang tống tiền sao?"
Điện thoại nào đáng giá 12.000 tệ?.
||||| Truyện đề cử:
Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
Bây giờ tất cả mọi người đều dùng điện thoại di động! Nếu Úc Thiếu Mạc lấy điện thoại di động ra và yêu cầu cô bồi thường, nói chiếc điện thoại di động đó có giá một vạn hai ngàn tệ thì Nhiễm Kiều Kiều còn có thể tin tưởng được.
Nhưng điện thoại.. Loại đồ vật này đều không sử dụng nữa sao có thể đáng giá một vạn hai ngàn tệ chứ!
Đây là một vụ tống tiền trắng trợn!
Nhìn ánh mắt khiếu nại của Nhiễm Kiều Kiều, Úc Thiếu Mạc lạnh lùng cười. Anh nhìn Nhiễm Kiều Kiều rồi nói: "Tôi sửa lại một chút cho cô biết tôi nói một vạn hai ngàn không phải nhân dân tệ, mà là đô la Mỹ."
Đô-la!
12.000 đô-la cho một cái điện thoại!
Nhiễm Kiều Kiều hít sâu một hơi nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc nói: "Anh đừng có gạt người nữa! Cùng lắm chỉ là một đồ vật dùng để gọi điện thoại mà thôi, cho dù kiểu dáng của nó có hơi cổ nhưng cũng không đắt như vậy!"
Nhiễm Kiều Kiều vẫn còn nhớ rõ lúc nãy cô quay số thì bàn phím trên đó là kiểu quay giống bánh xe.
Điện thoại này khá đặc biệt, nhưng cùng lắm thì chỉ có thể được coi là một đồ thủ công mỹ nghệ mà thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT