Khi tiếng kết nối điện thoại vang lên thì tim của Nhiễm Kiều Kiều muốn nhảy ra ngoài vì kích động.
Anh trai cô đã xuống máy bay! Và đã mở điện thoại!
"A lô?"
Giống như nghe được lời cầu nguyện của Nhiễm Kiều Kiều, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm ấm và dễ nghe.
Nhiễm Kiều Kiều nắm chặt điện thoại, cô kích động hét lên: "Anh ơi!"
Im lặng.
Qua hai giây bên kia mới ngập ngừng nói: "Kiều Kiều?"
Nhiễm Kiều Kiều kích động nói: "Là em! Anh đang ở đâu? Bây giờ em.."
"Văn Hiên, ai vậy? Em gái em có gọi cho anh không?"
Đột nhiên giọng nói của Hàn Lộ vang lên từ trong điện thoại khiến Nhiễm Kiều Kiều ngừng lại, hai mắt cô mở to với vẻ không thể tin được.
Hàn Lộ! Cô ta đi chung với anh trai cô!
"Kiều Kiều có chuyện gì vậy? Anh vẫn còn có việc ở đây, nếu không có gì thì anh cúp máy trước, chúng ta sẽ liên lạc sau!"
Giọng nói không được tự nhiên của Nhiễm Văn Hiên giống như con dao mạnh mẽ đâm vào tim của Nhiễm Kiều Kiều.
"Anh, bây giờ em đang bị bắt cóc, anh có thể đến cứu em hay không?"
Nhiễm Kiều Kiều ôm một tia hy vọng cuối cùng, cô lo lắng nói.
"Ha ha, Kiều Kiều, em đừng làm loạn nữa, bị bắt cóc thì sao em không gọi điện thoại cho cảnh sát mà gọi điện thoại cho anh làm gì, được rồi, bên anh còn có việc có chuyện gì thì về nhà rồi chúng ta nói sau."
Trong giọng nói dễ nghe của Nhiễm Văn Hiên mang theo ý cười.
"Nhưng mà.."
Tút tút tút tút..
Nhiễm Kiều Kiều còn muốn nói nữa nhưng điện thoại đã vang lên tiếng tút tút sau khi bị cúp máy!
Ống nghe điện thoại trong tay Nhiễm Kiều Kiều trượt xuống và rớt xuống đất. Nhiễm Kiều Kiều giống như một khúc gỗ không có tri giác trong mắt phủ một lớp tro tàn.
"Kiều Kiều, em hãy đợi anh ba năm! Sau ba năm khi anh về thì anh sẽ cho em tất cả mọi thứ mà em muốn!"
Lời thề mà Nhiễm Văn Hiên nói khi anh ta rời đi ba năm trước vẫn còn vang lên rõ ràng trong đầu Nhiễm Kiều Kiều.
Thậm chí Nhiễm Kiều Kiều còn nhớ rõ ràng vẻ mặt lúc đó của Nhiễm Văn Hiên khi anh ta nói những lời này.
Rõ ràng ánh mắt của anh ta chân thành tha thiết như vậy, kiên định như vậy..
Tại sao lại trở nên như vậy?
Không, chắc chắn có một cái gì đó không ổn!
Nhiễm Kiều Kiều tỉnh táo lại và chạy về phía cửa, cô muốn rời khỏi nơi này, cô phải đi tìm anh trai để hỏi cho rõ ràng!
"Ha ha."
Khi Nhiễm Kiều Kiều vừa chạy đến trước cửa thì sau lưng cô vang lên một tiếng cười khẽ của người đàn ông.
Nhiễm Kiều Kiều dừng bước và xoay người lại, cô không nhìn rõ mặt người đàn ông kia mà chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của anh.
"Anh là ai?" Nhiễm Kiều Kiều hỏi.
Sự sợ hãi này thật sự xuất phát từ bản năng.
Úc Thiếu Mạc cúi người nhặt ống nghe rơi trên mặt đất lên, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhiễm Kiều Kiều, cánh môi bạc tình gợi cong lên đầy giễu cợt, anh nhỏ giọng trêu chọc cô: "Thế nào, vừa mới xuống giường chưa được mấy tiếng đồng hồ thì đã không biết tôi là ai nữa à?"
Vừa mới xuống giường được mấy tiếng..
Nhiễm Kiều Kiều nhíu mày, cô thật sự rất sốc liền nhìn về bóng người kia với vẻ mặt không tin được và hét lên: "Úc Thiếu Mạc!"
Tại sao bọn bắt cóc lại là anh? Anh bắt cóc cô để làm gì?
"Thật thú vị, lá gan cũng không nhỏ nha, lại dám gọi cả tên lẫn họ của tôi." Úc Thiếu Mạc ngồi xuống ghế sô pha dùng đôi mắt đại bàng nhìn Nhiễm Kiều Kiều.
Cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến áp suất không khí không ngừng hạ xuống. Nhiễm Kiều Kiều bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Úc Thiếu Mạc nói: "Anh bắt cóc tôi tới nơi này làm gì? Anh đang cố làm cái quái gì vậy?"
Muốn làm gì..
Đôi mắt đại bàng của Úc Thiếu Mạc liền chùng xuống, anh cười như không cười nói: "Cô lại đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện."
"..."
Nhiễm Kiều Kiều nhíu mày, chỉ có kẻ ngốc mới đi qua, cô thấy cô và người đàn ông này chẳng có chuyện gì để nói cả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT