Ninh Kiều Kiều hơi lo lắng chạy về phía phòng giải phẫu, lúc ra khỏi cửa thang máy cô không cẩn thận bị trật chân.

"..."

"Cẩn thận!" Lục Nghiêu vội vàng giơ tay đỡ Ninh Kiều Kiều và hỏi: "Cô Ninh, cô không sao chứ?"

"Tôi không sao."

Ninh Kiều Kiều giật chân, mỉm cười cảm ơn với Lục Nghiêu rồi đi nhanh về phía cửa phòng giải phẫu.

Lục Nghiêu nhìn bóng lưng Ninh Kiều Kiều, anh ta lắc đầu thở dài rồi đuổi theo.

Khi Ninh Kiều Kiều vừa đến cửa phòng giải phẫu thì đèn trên cửa phòng phẫu thuật vừa tắt.

Điều này có nghĩa là ca phẫu thuật đã được xong và cô đã đến kịp thời!

Cánh cửa phòng mổ mở ra từ bên trong và các bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật màu xanh nhạt xuất hiện ở cửa.

"Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Bác sĩ tháo khẩu trang và hỏi.

"Là tôi!" Ninh Kiều Kiều vội vàng bước tới nhìn bác sĩ và: "Bác sĩ, Bà ngoại.. của tôi sao rồi?"

Bác sĩ nhìn Ninh Kiều Kiều đang lo lắng, lại nhìn Lục Nghiêu ở phía sau cô rồi nói với Ninh Kiều Kiều: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi."

Ầm ầm!

Ninh Kiều Kiều như bị sét đánh!

"Anh.. Anh đang nói cái gì vậy?" Ninh Kiều Kiều không nhìn bác sĩ với vẻ mặt không thể tin, ngay cả giọng nói cũng run lên.

"Khi bệnh nhân đến, đầu bị va đập mạnh, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi xin lỗi."

Vẻ mặt bác sĩ bình tĩnh, họ đã quen với sự sống và cái chết.

Ninh Kiều Kiều sững sờ nhìn bác sĩ, cô không chịu nổi lùi về phía sau hai bước, liên tục lắc đầu không chịu chấp nhận sự thật này.

"Không thể nào, không thể nào.. không thể nào.."

Cô thì thầm với giọng đau khổ.

Ngay cả Lục Nghiêu, người luôn tự nhận mình không biết đồng cảm là gì cũng nhìn Ninh Kiều Kiều với ánh mắt thương hại.

"Đúng rồi, lúc phẫu thuật chúng tôi phát hiện trong lòng bệnh nhân có ôm một cái túi, bà ấy vẫn ôm chặt trong tay không buông, chúng tôi mất rất nhiều sức mới lấy ra được, y tá sẽ đưa cho cô sau." Bác sĩ nói thêm.

Ninh Kiều Kiều nhìn cái miệng đang mở ra rồi đóng lại của bác sĩ, đầu cô nặng như bị búa đập vào, ánh mắt hốt hoảng chớp nháy, cả người mạnh mẽ ngã về phía sau!

"Cô Ninh!"

Trên hành lang vang lên tiếng la to của Lục Nghiêu.

* * *

Ninh Kiều Kiều có một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ cô nghe thấy mẹ Trương liên tục gọi cô, nhưng cho dù thế nào thì cô cũng không nhìn thấy mẹ Trương ở đâu.

Ninh Kiều Kiều cứ chạy, chạy liên lục trong lớp sương mù đen tối..

Lúc Ninh Kiều Kiều tỉnh lại, cả người nặng giống như đang đeo chì, ngay cả mở mắt cũng cảm thấy khó khăn.

"Cô Ninh, cô tỉnh rồi."

Bên cạnh vng lên giọng nói của một người đàn ông.

Ninh Kiều Kiều quay đầu lại nhìn, cô sững sờ một chút, lúc này đầu óc không tỉnh táo mới phản ứng lại, là Lục Nghiêu.

"Anh Lục."

Ninh Kiều Kiều mở miệng, giọng nói thô kệch khó nghe như cát đá.

Cô nhíu mày, chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn như bị lửa đốt.

"Là tôi." Lục Nghiêu đỡ Ninh Kiều Kiều dậy rồi đưa cho Ninh Kiều Kiều một ly nước.

Ninh Kiều Kiều nhận lấy ly nước rồi uống một ngụm cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều. Cô dừng một chút rồi nhìn Lục Nghiêu và hỏi: "Anh Lục, tôi ngất xỉu bao lâu rồi?"

"Một ngày một đêm." Lục Nghiêu nói: "Bác sĩ nói thể lực của cô cạn kiệt nghiêm trọng, hơn nữa tinh thần lại bị đả kích. Tôi tưởng cô sẽ ngủ thêm một ngày nữa."

Ninh Kiều Kiều giật mình, cô cúi đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn chiếc chăn, cũng không lên tiếng.

Lục Nghiêu nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, từ bên cạnh lấy lấy một cái túi đưa cho Ninh Kiều Kiều.

Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn cái túi kia, hơi nghi ngờ nhìn Lục Nghiêu.

"Là của mẹ Trương để lại." Lục Nghiêu nói.

Lục Nghiêu cũng giống như Úc Thiếu Mạc, đều xem qua tư liệu của Ninh Kiều Kiều, cho nên hiểu rất rõ mối quan hệ của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play