Ký xong, Ninh Kiều Kiều đưa tài liệu cho Lục Nghiêu, Lục Nghiêu cất tài liệu bỏ vào túi giấy kraft, vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên trước cửa truyền đến tiếng ồn ào.
Ninh Kiều Kiều nhìn về phía cửa, chỉ thấy một nữ y tá xuất hiện ở cửa, nhìn Lục Nghiêu nói: "Anh Lục, cảnh sát phụ trách tai nạn giao thông tới rồi."
Ninh Kiều Kiều đứng lên, theo sau Lục Nghiêu đi về phía cửa.
Trên hành lang bên ngoài cửa, có hai cảnh sát mặc đồng phục đang đứng.
Sau khi Lục Nghiêu bắt tay với cảnh sát, mới nói cô là người nhà của bà lão bị đụng, bỗng nhiên có một người đàn ông từ phía sau cảnh sát lao ra, ôm lấy chân Ninh Kiều Kiều, quỳ trên mặt đất khóc lớn.
Ninh Kiều Kiều sững sờ, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất khóc rống, cảnh sát dùng sức kéo cũng không kéo lên nổi.
"Em gái à! Tôi sai rồi, tôi không nên đụng vào bà già nhà cô! Nhưng tôi không cố ý! Tôi vội vã về nhà để chăm sóc vợ tôi! Vợ tôi sắp sinh rồi! Gia đình tôi có ba đứa con để chăm sóc, đột nhiên bà ấy chạy ra khiến tôi thật sự không biết phải làm thế nào! Em gái tôi cầu xin cô, nhà tôi trên còn mẹ già dưới có con nhỏ! Tôi tới đây làm việc a.."
Tiếng khóc của người đàn ông vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong hành lang yên tĩnh của phòng VIP.
"Anh đứng lên rồi nói chuyện!"
Lần đầu tiên Ninh Kiều Kiều gặp phải loại chuyện này, nhất thời tay chân luống cuống cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Tôi không đứng dậy! Em gái, xin cô hãy tha thứ cho tôi a, không phải là tôi cố ý đụng đâu!" Người đàn ông gào thét.
"Anh đứng dậy! Đụng phải người rồi chạy trốn mà còn nói lý!", một cảnh sát giao thông tức giận hét lên.
* * *
Người đàn ông cũng không để ý tới cảnh sát giao thông, liền mạnh mẽ ôm chân Ninh Kiều Kiều, liên tục khóc lóc kêu không phải là mình cố ý, trong nhà nghèo không có tiền.
Bị giọng nói của người đàn ông thu hút, y tá đang làm nhiệm vụ đều chạy tới xem náo nhiệt, Ninh Kiều Kiều bất lực nhìn người đàn ông tồi thở dài nói: "Anh đi đi, tôi không truy cứu trách nhiệm của anh."
"Hả?" Tiếng khóc của người đàn ông khàn khàn, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Ninh Kiều Kiều: "Em gái, em thật sự.. Em thực sự không muốn tôi chịu trách nhiệm sao?"
"Ừm." Ninh Kiều Kiều gật đầu.
"Nhưng anh ta đụng phải người nhà của cô, còn chạy trốn! Cô bé, cô.. Anh kia! Anh chạy làm gì vậy? Quay lại đây!"
Cảnh sát giao thông còn chưa nói xong, tài xế gây tai nạn đã đứng lên bỏ chạy, xả người biến mất trong nháy mắt.
Ninh Kiều Kiều liếc mắt nhìn hành lang đã không còn bóng người, có chút mệt mỏi nói: "Thôi đi, để cho anh ta đi đi."
"Nhưng anh ta gây tai nạn rồi bỏ chạy, cô gái nhỏ, cô hoàn toàn có thể truy cứu trách nhiệm hình sự của anh ta!" Cảnh sát giao thông nói.
"Không phải anh ta nói còn phải chăm sóc vợ sắp sinh sao? Quên nó đi."
Ninh Kiều Kiều không muốn nói thêm gì nữa, xoay người đi vào trong phòng bệnh.
Dù sao cô cũng đã ký khế ước bán thân, sự việc đã định như vậy, truy cứu trách nhiệm của tài xế kia thì có ý nghĩa gì.
Lục Nghiêu nhìn thoáng qua bóng lưng của Ninh Kiều Kiều, anh ta quay đầu lại bắt chuyện với cảnh sát giao thông.
Ninh Kiều Kiều trở lại phòng bệnh tiếp tục chờ, không lâu sau Lục Nghiêu cũng vào. Ninh Kiều Kiều nhìn anh ta một cái, một lát sau giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay.
Đã lâu như vậy, sao mẹ Trương còn chưa đi ra?
"Lục.. Anh Lục, tôi muốn đợi ở cửa phòng mổ."
Ninh Kiều Kiều nhớ rõ lúc nãy người đàn ông này giới thiệu anh ta họ Lục.
Lục Nghiêu gật đầu nhìn Ninh Kiều Kiều rồi đứng lên nói: "Đi thôi, tôi đi cùng cô."
Hai mắt Ninh Kiều Kiều lóe lên, cô nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT