Thành thị phồn hoa tràn đầy những ánh sáng muôn màu rực rỡ này, trong mắt của Hạ Tố Mẫn, từng góc phố, từng con đường, những hàng cây, những người sống tại đây,…hết thảy đều có một nét đẹp riêng rất khó diễn tả.
Một cô gái với tình yêu hội hoạ nồng nhiệt như cô, chỉ mong có thể dùng những nét cọ của mình, vẽ ra được nét đẹp của thành phố.
Còn anh? Ánh sáng của đèn neon trước cửa tiệm hay chạy dọc khắp nẻo đường đi, dù là ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời có sáng như thế nào đi chăng nữa. Bóng tối trong anh vẫn dày đặt hệt như ánh đèn led sân khấu vừa tắt ngủm.
Bức tranh của anh toàn là màu đen thế nhưng bức tranh của Hạ Tố Mẫn lại đầy rẫy sắc màu đan xen. Là họ đối nghịch nhau nên mới gặp được nhau.
Trích: “Như trăng thu, tuy mờ ảo mà vẫn còn ánh sáng chiếu rọi. Đây là tia hy vọng cuối cùng mà anh luôn tìm kiếm.”
“Người ấy không đẹp nhưng lại giống như một tác phẩm nghệ thuật. Và một tác phẩm nghệ thuật không nhất thiết phải khoác mình vẻ đẹp bên ngoài mà nó khiến ta vấn vương từ bên trong.”
“Tôi đã dùng 3 năm trước để yêu cô ấy và bây giờ tôi muốn dùng cả cuộc đời để tiếp tục yêu cô ấy.”