Trầm Sơ đi đến trước mặt Mục Đình và A Bân, đôi mắt nhìn chầm chầm vào A Bân đánh giá: “Các ngươi đứng ở đây làm gì?”

- “ Ta đang đi về phòng của tiểu thư thì bị hắn gọi lại”. Mục Đình hướng Trầm Sơ giải thích, song lại quay sang A Bân thắc mắc: “ Mà ngươi gọi ta lại rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

- “ Ta...ta nhìn thấy ngươi nên gọi lại hỏi thăm, chỉ vậy thôi”. A Bân có đôi phần lúng túng. Hắn vốn định nói chuyện riêng tư với Mục Đình, khi không lại xuất hiện một nữ nhân đằng đằng sát khí, bây giờ còn đang đứng nhìn chầm chầm vào hắn thì làm sao hắn có thể mở lời cho đặn.

Mục Đình nhìn A Bân đang lúng túng mà thầm cảm ơn cái tên Trầm Sơ đáng ghét nhưng cũng có lúc hữu dụng, đã xuất hiện vừa kịp lúc. Mục Đình nàng thừa biết tâm ý của A Bân chứ, nhưng trong lòng nàng không hề có chút tình cảm gì với hắn, nàng chỉ xem hắn như một bằng hữu bình thường không hơn không kém. Huốn chi thân phận của bọn họ chỉ là người hầu làm sao dám có một chút tâm tư nào mà nghĩ đến hạnh phúc của bản thân, bổn phận của họ là tận tâm và tuyết đối trung thành với chủ nhân của mình.

- “ Nếu không còn chuyện gì thì ngươi mau dẫn ta đến phòng vương phi đi, vương phi sai ta mang hành lí vào phòng cho người”. Trầm Sơ cũng không tiếp tục quan tâm đến A Bân, quay sang thúc giục Mục Đình.

- “ Vậy bọn ta đi đây”.

Mục Đình nói xong cũng không có đợi A Bân đáp lời liền quay người rời đi. Trầm Sơ thấy vậy liền đi theo Mục Đình cũng không có chào hỏi A Bân, dám để ý đến nữ nhân của nàng, nàng không xem hắn là kẻ thù đã là phúc phần của hắn rồi.

Trầm Sơ vừa đi theo Mục Đình vừa nhìn nàng ta mỉm cười dịu dàng, nàng vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mục Đình. Khi đó nàng cùng Biện Vương đến tiệc mừng thọ của lão thái quân ở Trình phủ, Mục Đình cũng đi cùng Vương phi đến đó. Khi đó bọn họ vẫn còn là những tiểu hài tử, cũng rất thích đồ ngọt, đặc biệt là Mục Đình, khi nhìn thấy bánh quế thì đôi mắt lặp tức sáng rực lên, má lúm đồng tiền cũng sâu thêm, đôi môi đỏ mỉm cười ngọt ngào làm Trầm Sơ ấn tượng sâu sắc.

Về sau số lần đụng mặt của họ ngày càng nhiều, chủ tử bọn họ chạm mặt nhau, thân là người hầu cũng sẽ gặp nhau. Tiếp xúc càng nhiều Trầm Sơ phát hiện ra bản thân mình rất để ý người kia, sẽ thường xuyên cảm thấy trống trãi nếu không được gặp người kia. Bây giờ Tề tiểu thư đã là vương phi, Mục Đình là người hầu thân cận dĩ nhiên sẽ về vương phủ cùng, chuyện này đã làm Trầm Sơ cao hứng rất nhiều ngày vì bây giờ mỗi ngày nàng đều có thể gặp được Mục Đình.

- “ Tới phòng của tiểu thư rồi, ngươi đưa đồ đây ta mang vào”. Mục Đình đi vào hậu viện, dừng lại trước cánh cửa của căn phòng lớn nhất sau đó quay lại nghiêm giọng với người phía sau.

- “ Vương phi nói đây là đồ vật quan trọng, đích thân ta phải để vào phòng cho vương phi”. Trầm Sơ thản nhiên trả lời, sau đó đẩy cửa đi vào mặc kệ Mục Đình đứng đó.

Mục Đình cũng không cản được Trầm Sơ liền đi theo người kia vào trong còn thuận tay đóng cửa phòng lại nhưng không ngờ trong lúc nàng không chú ý Trầm Sơ ở phía sau liền ép nàng lên cánh cửa, chưa dừng lại ở đó người kia còn trực tiếp dùng môi chặn miệng của nàng lại rồi ra sức cắn phá.

Mục Đình trợn tròn mắt nhìn Trầm Sơ, nàng không ngừng dùng tay đánh lên vai người kia nhưng cũng vô dụng, nàng một cái nữ nhân yếu đuối làm sao có thể địch lại một Trầm Sơ võ công cao cường. Sau một lúc giằng co Mục Đình rốt cục cũng bỏ cuộc mặc kệ người kia phát tiết đến khi nào hết thì thôi.

- “ Đây là phòng của tiểu thư, ngươi làm loạn cái gì chứ?” Mục Đình lên tiếng chấp vấn ngay khi Trầm Sơ buông nàng ra.

Trầm Sơ vẫn ép Mục Đình trên cửa, môi kề sát vào tai nàng ta thì thầm: “ Vậy ở phòng của ngươi thì có thể làm loạn sao?”

Bên tai có làn khí thổi đến làm Mục Đình có chút nhột liền đẩy Trầm Sơ ra. Mục Đình nhìn Trầm Sơ ghét bỏ, cái người vô lại này, giữa ban ngày ban mặt dám ức hiếp nàng còn ở bên tai nói lời khiến người khác phải đỏ mặt.

- “ Ngươi đừng có bẻ cong lời nói của ta, ta không hề có ý đó”.

- “ Ngươi và hắn là quan hệ gì?” Trầm Sơ mặc cho Mục Đình vẫn còn đang bất mãn, bây giờ nàng chỉ muốn biết rõ mối quan hệ của hai người bọn họ mà thôi.

Khi Trầm Sơ thấy Mục Đình đứng cạnh nam nhân khác trong lòng nàng vô cùng khó chịu, nàng rất sợ cảm giác mất đi Mục Đình nhưng nàng lấy tư cách gì để trói buộc Mục Đình đây. Nàng chỉ là một cái nữ nhân, đừng nói là một mái ấm gia đình, chỉ sợ rằng khi Mục Đình bên cạnh nàng sẽ phải chịu thêm nhiều thiệt thòi. Chưa kể nếu việc của các nàng bị lộ ra bên ngoài có khi còn phạm phải trọng tội, chịu kiếp lưu đày. Làm sao người ta có thể chấp nhận cho hai nữ nhân ở cạnh nhau, đó là trái với lẽ thường tình.

Nhưng mà trong lòng nàng đã xác định Mục Đình thực sự rất trọng yếu, nàng không thể đánh mất đi nữ nhân này, cho dù nàng phải chịu kiếp đọa đày cũng muốn một lần tranh đấu cho đoạn tình cảm này.

- “ Việc này thì liên quan gì đến ngươi? Ta và ngươi đâu có quan hệ gì mà ta phải nói cho ngươi biết chuyện riêng tư của ta chứ”. Mục Đình nhìn Trầm Sơ thách thức. Người này chỉ biết ăn đậu hũ của nàng, một câu đàng hoàn cũng chưa từng nói cùng nàng, hôm nay nàng quyết tâm phải làm cho ra lẻ.

- “ Quan hệ gì hả? Là quan hệ này đây”.

Dứt lời Trầm Sơ lại tiếp tục gặm cắn môi của Mục Đình, nhưng lần này không chỉ dừng lại ở việc gặm cắn. Trầm Sơ dùng một tay cố định hai tay của Mục Đình trên đỉnh đầu, tay còn lại trực tiếp đặt lên đỉnh núi của Mục Đình mà ra sức xoa nắn qua lớp áo.

Mục Đình yếu ớt đến đáng thương, nàng chỉ có thể vừa cắn chặc răng vừa lắc đầu kháng cự. Cái tên Trầm Sơ này lúc nào cũng vậy, thích làm gì thì làm chưa từng hỏi xem nàng có đồng ý hay không. Nhưng lạ thay, chính những hành động ngang ngược của nàng ta lại khiến Mục Đình động tâm không thôi, lần nào cũng mặc kệ cho nàng ta đòi hỏi một cách bá đạo.

Trầm Sơ vẫn nhiệt tình gặm cắn môi Mục Đình, lực đạo trên tay không giảm mà ngày càng mạnh bạo hơn. Mục Đình bị đau liền kêu lên một tiếng, Trầm Sơ lại thừa lúc ấy liền xâm nhập vào khoang miệng tìm kiếm đầu lưỡi của Mục Đình dây dưa không buông.

Sau một lúc chiến đấu, rốt cuộc Mục Đình chịu không nổi, chân của nàng đã mềm nhũng không thể đứng vững được nữa. Khi nàng gần như sắp khuỵu xuống rất may được Trầm Sơ ôm lại mới có thể đứng vững vàng.

- “ Trầm Sơ ngươi thật quá đáng”. Mục Đình vừa khóc nức nở vừa mắng Trầm Sơ.

Trầm Sơ bị mắng cũng không có sinh khí ngược lại còn cười vui vẻ, nàng ôm Mục Đình vào lòng, tay vỗ vỗ lưng nàng dỗ dành như là đang dỗ dành tiểu hài tử.

- “ Ta còn có thể quá đáng hơn nữa, ngươi có muốn thử hay không?” Trầm Sơ hôn lên gò má đỏ ửng của Mục Đình một cái lại kề tai Mục Đình ngang ngược mà tuyên bố.

Mục Đình cũng không có tiếp tục đôi co với Trầm Sơ, nàng dựa vào Trầm Sơ một lúc để cơ thể bình tĩnh trở lại. Trầm Sơ cũng rất an phận, chỉ ôm Mục Đình dỗ dành không tiếp tục làm khó Mục Đình nữa. Hai người bọn họ đã rời đi một lúc lâu nếu còn ở đây dây dưa không thôi thì lát nữa đây thật sự không biết phải giải thích như thế nào cho hợp lí.

Mục Đình ngước lên nhìn Trầm Sơ ngập ngừng hỏi: “Ngươi đối với ai cũng sẽ như vậy sao?”

- “ Như vậy là thế nào?”

- “ Sẽ thường xuyên ôm người khác, còn thường xuyên.... cùng người khác thân mật sao?” Mục Đình nói đến đây thì vô cùng ngượng ngùng liền cuối đầu không dám nhìn Trầm Sơ nữa.

Trầm Sơ nhìn Mục Đình đang ngại ngùng mà mỉm cười dịu dàng, nàng khẽ hôn lên trán Mục Đình một cái rồi lại dùng tay nâng cằm của Mục Đình lên quả quyết tuyên bố: “Một đời này Trầm Sơ ta chỉ đối đãi như thế với một mình Mục Đình”.

Mục Đình nghe Trầm Sơ hứa hẹn thì trái tim nơi ngực trái không khỏi đập kịch liệt, nàng nhìn Trầm Sơ thật lâu, cố gắn ghi nhớ hết từng đường nét trên gương mặt kia. Trong tâm trí của Mục Đình hiện tại chỉ có kí ức về hai người bọn họ, từng việc mà họ cùng nhau trải qua thật sự đều khắc sâu trong lòng của Mục Đình. Mục Đình cũng có lúc phân vân về đoạn tình cảm này, nhưng dần dần nàng đã chấp nhận sự thật trong lòng nàng Trầm Sơ vô cùng quan trọng. Nàng cũng đã hạ quyết tâm sẽ cố gắn bằng tất cả để có thể được ở cạnh bên Trầm Sơ trong quãng thời gian còn lại.

Sau khi trong lòng đã minh bạch, Mục Đình chuyện gì cũng đã trải qua, hiện tại cũng không còn ngượng ngùng như ban đầu, nàng vòng hai tay qua cổ của Trầm Sơ, chân khẽ nhón, môi tìm đến môi Trầm Sơ hôn lên một cái xem như câu trả lời của nàng.

Thấy Mục Đình lần đầu tiên chủ động như vậy làm Trầm Sơ không kiềm nổi xúc động nhiệt tình đáp lại nụ hôn kia. Hai người kích động hôn nhau, môi tìm môi lưỡi tìm lưỡi nhiệt tình triền miên không dứt. Một lúc sau cảm thấy Mục Đình sắp không chịu nổi nữa Trầm Sơ mới luyến tiếc buông nàng ra.

Còn Mục Đình sau khi được thả ra một chút khí lực cũng không còn chỉ có thể yếu ớt dựa vào Trầm Sơ mà thầm cảm thán sức lực của Trầm Sơ, chỉ hận bản thân mình quá yếu, nếu như nàng có được một phần nội lực như thế thì nàng sẽ không còn sợ Trầm Sơ nữa.

- “ Ngươi mau ra ngoài bồi tiếp vương gia vương phi đi, chúng ta không thể ở đây quá lâu được”. Sau một lúc Mục Đình rốt cuộc cũng khôi phục lại như bình thường liền hướng Trầm Sơ thúc giục.

- “ Được, vậy ta đi trước đây”. Trầm Sơ có chút luyến tiếc, nàng vẫn cảm thấy ở cạnh Mục Đình bao lâu vẫn không đủ.

Nhìn Trầm Sơ khuất dần sau cửa hậu viện, Mục Đình rốt cuộc cũng đã bình tĩnh trở lại. Ngón tay thon dài sờ sờ lên bờ môi vừa được Trầm Sơ yêu thương vẫn còn có chút sưng mà bất giác mỉm cười, người kia lúc nào cũng nhiệt tình như vậy khiến cho nàng có chút không đỡ nổi. Mục Đình bắt tay vào dọn dẹp phòng, trong lòng lại có chút suy tư có lẽ đã đến lúc nàng phải thưa chuyện cùng vương phi rồi.

Sau cuộc chiến trên bàn ăn, lại qua thêm ba vòng trà rốt cuộc mẹ con Tô gia đã chịu hồi phủ, trả lại sự bình yên cho Tề phủ.

Nam nhân Tề gia thì ở đại sảnh bàn chuyện triều chính, nữ nhân Tề gia thì tập trung ở hoa viên nói chuyện phím. Mọi người cũng không nhắc lại chuyện ban sáng, chỉ nói chuyện trong gia đình, không khí vô cùng náo nhiệt.

Sau giờ ngọ, khi mọi người đã dùng bữa xong, Tề Minh Nguyệt nghe lời mẫu thân căn dặn liền dẫn Triệu Cẩn Vân về phòng nghỉ ngơi.

Quen biết Tề Minh Nguyệt đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Cẩn Vân được bước chân vào hậu viện của Tề Minh Nguyệt, điều này khiến cho nàng có chút tò mò mà nhìn ngắm cảnh vật xung quanh đánh giá. Nơi đây được Tề Minh Nguyệt bày trí đơn giản, nhưng cạnh lan can của đường đi lại có rất nhiều hoa được trồng ở đây. Chẳng lẽ Tề Minh Nguyệt thích hoa đến vậy sao, hôm nào nàng phải tìm Mục Đình dò hỏi xem thực hư ra sao. Nếu như nữ nhân kia thích hoa đến vậy thì nàng sẽ sai hạ nhân trồng thêm hoa ở vương phủ dù gì trong phủ của nàng ngoài cây ra thì cũng chẳng có lấy một bông hoa.

Tề Minh Nguyệt không biết Triệu Cẩn Vân trong lòng đang âm thầm tính toán, nàng một đường dẫn Triệu Cẩn Vân đến phòng của mình sau đó lại hạ lệnh cho Mục Đình và Trầm Sơ lui xuống nghỉ ngơi. Nhìn Trầm Sơ và Mục Đình đi khuất, Tề Minh Nguyệt cùng Triệu Cẩn Vân hai người một trước một sau cũng đi vào trong phòng sau đó cũng đóng chặt cửa lại.

- “ Bản vương cứ ngỡ phòng của Tề tiểu thư Tề phủ phải xa hoa lộng lẫy lắm chứ”. Triệu Cẩn Vân quét mắt một lượt hết gian phòng sau đó quay sang Tề Minh Nguyệt cảm thán nói.

- “ Vương gia hi vọng phòng của ta sẽ như thế nào? Như phòng của công chúa hay sao?”. Tề Minh Nguyệt cũng không có quan tâm Triệu Cẩn Vân đánh giá, nàng tự rót cho mình một chung trà rồi từ từ uống.

Triệu Cẩn Vân cũng không có tiếp tục tranh luận, trong lúc đánh giá xung quanh nàng thấy có một cái bàn được đặt trong góc phòng, trên đó có một vài quyển sách và vài chiếc bút treo trên giá dùng để viết thư pháp khiến nàng tò mò liền đi đến xem thử. Nàng thử lật vài trang sách trên bàn ra xem liền bị một quyển sách có bìa màu đỏ được đặt dưới cùng thu hút, nàng liền cằm lên xem thử thì nội tâm có chút kích động.

- “ Vương phi cũng nghiên cứu thứ này sao?” Triệu Cẩn Vân đưa quyển sách về phía Tề Minh Nguyệt, miệng mỉm cười có chút gian tà.

Tề Minh Nguyệt nghe Triệu Cẩn Vân hỏi liền đưa mắt sang nhìn thử thì lập tức hóa đá. Đó là xuân cung đồ mà Dung ma ma đã đưa cho nàng trước lúc thành thân, nhưng ngày hôm đó vì chuẩn bị cho lễ thành thân nên nàng đã quên mất quyển sách này, bây giờ bị Triệu Cẩn Vân nhìn thấy khiến nàng không biết phải giải thích thế nào.

Khi Tề Minh Nguyệt còn đang bất động thì Triệu Cẩn Vân đã thật tự nhiên ngồi xuống cái ghế đặt phía sau bàn sách, tay lật quyển xuân cung đồ ra, còn thật sự nghiêm túc mà nghiên cứu.

Thấy Triệu Cẩn Vân lật quyển sách ra Tề Minh Nguyệt đã gấp đến độ không chịu được, nàng rất nhanh đã đi đến bàn sách muốn đem quyển sách kia lấy đi nhưng Triệu Cẩn Vân nhanh hơn một bước liền kéo Tề Minh Nguyệt ngồi lên đùi của mình cùng nàng nghiên cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play